MC nhận lấy microphone rồi nở một nụ cười tuy ngượng ngùng nhưng vẫn còn phép lịch sự, vốn là hắn muốn để PG cổ vũ cho đối thủ sắp tới của mình một chút, nói mấy câu kiểu “Bọn tôi sẽ chờ các cậu trong trận đấu sáng mai” là được rồi, kết quả thì sao chứ? PG toàn gáy!
Cái kiểu này thì…. có khi là sau này các đội thắng trong những trận đấu khác đều sẽ học theo mà gáy tung trời mất.
MC lau mồ hôi trên trán và bước đến chỗ DJss.
Là đội trưởng kiêm người chỉ huy của cả đội —— có vẻ như cảm xúc của Ngải Mẫn đã ổn định trở lại, đôi mắt hồng hồng làm cậu ta cứ như một con thỏ, thêm vào đó là gương mặt vẫn còn nét trẻ con làm người đi đường giữa của DJss trông có chút đáng yêu.
MC hỏi: 【 Tuy rằng các bạn đã để thua PG, nhưng vẫn thắng họ được một trận, điều đó chứng tỏ đội tuyển của các bạn vẫn rất có tiềm năng, hơn nữa các thành viên cũng còn rất trẻ, tương lai sẽ rất rộng mở đây! Các bạn có điều gì muốn nói với PG hay không? Hay là muốn chia sẻ cảm nhận ngay lúc này của mình vậy. 】
Người nhận lấy microphone chính là Ngải Mẫn, cậu ta im lặng một lúc rồi nở một nụ cười bất lực: 【 Chuyện là thế này, bọn em vẫn còn đang học lớp 11, sang năm nữa là thành 12 rồi, cần phải thi đại học, vậy nên là…. nên là, sau khi tham gia mùa giải này xong, DJss sẽ giải thể ạ. 】
Cậu ta và dứt lời, cả khán đài đã ồ lên, ai cũng không thể tin nổi —— vậy nên đây chính là trận đánh cuối cùng của DJss rồi?!
Tiếc thật, rõ là có tiềm năng đến như vậy, đặc biệt là một người đi đường giữa như Amm….
Tất nhiên là Ngải Mẫn cũng không muốn từ bỏ chút nào, đôi mắt cậu ta lại bắt đầu ươn ướt: 【 Em rất thích làm tuyển thủ chuyên nghiệp….. thật sự rất thích…… em vẫn luôn muốn tiếp tục chơi như thế cho đến mãi về sau, nhưng mà, nhưng mà….. 】
Cậu ta còn chưa kịp dứt lời thì micro đã bị người khác giật lấy!
Ngải Mẫn có hơi sửng sốt, cậu ta quay đầu lại và nhìn thấy gương mặt của Diệp Hồng.
Diệp Hồng nhìn cậu ta, hắn khẽ cười rồi nói vào microphone trên tay mình: 【 Thi thật tốt nha, nếu thi xong mà em vẫn còn muốn đánh chuyên nghiệp thì hãy tới PG nhé! 】
Ngải Mẫn:!!!
Nghe xong câu đó, khán giả còn chưa kịp phản ứng thì PG đã không còn bình tĩnh mà vội chạy tới giật lấy microphone rồi gào lên.
Lạc Nhất Minh: 【 Cái gì cơ?! Diệp Tử, anh muốn giải nghệ hả?! 】
Hàn Lãnh: 【 Thế thì lại hay! Đường giữa báo đời như vậy đáng lý ra nên đổi từ sớm rồi! 】
Giữa những tiếng xôn xao của khán giả, Diệp Hồng cố nén ý định muốn đấm đồng đội của mình lại, quát:【 Ai muốn giải nghệ hả! Người bình thường thì người ta sẽ nghĩ là muốn bổ sung thêm thành viên dự bị hoặc là thành lập đội thứ hai! Sao tới lượt các cậu thì lại thành tôi muốn giải nghệ là sao hả?!】
Lạc Nhất Minh lập tức lộ ra vẻ thất vọng: 【 Gì chớ, vậy là anh vẫn còn đánh hả. 】
Hàn Lãnh thở dài: 【 Làm mừng hụt. 】
Phía dưới lập tức vang lên một tràng cười vang dội, MC cũng không khỏi phì cười.
Ngải Mẫn còn mới khóc giờ lại đưa tay che mắt rồi cười không ngừng.
Bầu không khí buồn bã đã biến mất, DJss cũng không còn cảm giác hụt hẫng sau khi thua trận nữa.
Các đồng đội của Ngải Mẫn vỗ vai cậu ta với những lời động viên: 【 Nào Tiểu Mẫn! Phải cố lên đó! 】
Cứ như thế, PG, trong buổi tường thuật trực tiếp, đã công khai đưa về một tuyển thủ esport có tiềm năng.
Mà người xem cũng cười muốn điên rồi:
【 Tuyển người ngay trên sóng cũng được luôn hả? 】
【 PG ai cũng chúa hề hết thế này! 】
【 Ha ha ha, cái đội này làm cười muốn nội thương luôn á. 】
【 Càng lúc càng mong được nghe mic check của trận này! 】
Không ai biết được rằng, ở bên MOMO, Zhis bỗng trở nên im lặng.
Mãi cho đến khi Kins – người ngồi bên cạnh cậu ta – dùng bả vai huých vai người em của mình, nhỏ giọng hỏi: “Nghĩ cái gì đó?”
Zhis hoàn hồn lại, nhỏ giọng trả lời: “Mùa sau mà không lọt vào tứ kết thì đội của bọn mình cũng sẽ phải…. ”
Kins ngắt lời cậu ta: “Cá Vàng còn thiếu em một cái chữ ký đúng không?”
Zhis có hơi sửng sốt: “À, đúng vậy.”
“Lúc em đi xin chữ ký thì tiện thể xin luôn thông tin liên lạc của cậu ấy nhé.” Kins nói, hắn cười khẽ, “Dù có phải lăn lộn làm mình làm mẩy cũng phải xin cho bằng được, biết chưa?”
Zhis:?!
*****
Trận thi đấu ngày hôm nay của PG đã kết thúc, bọn họ có thể chọn để ở lại xem thi đấu, hoặc là quay về để nghỉ ngơi.
Là một đội tuyển tương đối tự do, thế nên 5 người sẽ có những lựa chọn khác nhau.
Tần Phi muốn ngủ, thế nên anh sẽ quay về, Kinh Vũ thấy anh rời đi nên cũng đi theo.
Diệp Hồng ở lại để kí tên cho Amm, sẵn tiện đó trao đổi với cậu ta một số kinh nghiệm đi đường giữa.
Lạc Nhất Minh là kẻ không chịu ngồi yên, tất nhiên là sẽ chọn ở lại xem thi đấu rồi.
Hàn Lãnh không yên tâm, thế nên cũng ở lại luôn.
*
Kế tiếp là trận đấu giữa PH và L.L với kết quả chung cuộc là 2-0 —— PH thắng liên tiếp hai trận, lọt vào vòng trong.
Xem xong, những thành viên còn ở lại của PG đều chỉ có một cảm nhận duy nhất:
Mẹ nó…… Lại là một đám hàng nhái!
Nếu nói, DJss bắt chước phong cách của PG, thì PH lại có chung một lối chơi với bọn họ —— hung tàn, nhịp độ nhanh, không ai cản nổi!
Nhưng điều đó cũng dễ hiểu thôi, dù sao thì Thanh Tử và Tiểu Oai đều có phong cách tương đối phù hợp với PG, thế nên cả đội mới kéo bọn họ về gia nhập. Ai mà ngờ được sau khi bị Tần Phi đuổi đi thì cả hai lại tự đi thành lập một đội tuyển mới chứ?
Diệp Hồng không khỏi tặc lưỡi: “Nói thật, cảm giác bị người khác bắt chước thật sự rất khó chịu.”
Ngải Mẫn cảm thấy chột dạ: “…… Em xin lỗi.”
Diệp Hồng xoa đầu cậu ta: “Nhưng mà không phải ai cũng có thể bắt chước được cách đánh của anh đâu nha, em rất là giỏi đó.”
Ngải Mẫn lập tức đỏ mặt: “Cảm ơn anh Diệp ạ!”
Diệp Hồng: “Không sao, sự thật đã chứng minh, hàng nhái không bao giờ chơi lại hàng chính gốc, ván sau bọn anh sẽ thắng được thôi!”
Cùng lúc đó, Lạc Nhất Minh và Hàn Lãnh đã lên mạng tra thông tin về PH, nhìn thấy tên đầy đủ của bọn họ là Play Happily, biểu cảm của cả hai không khỏi trở nên vi diệu.
Lạc Nhất Minh: “Ủa?! Bọn mình là Play Gaily, bọn nó là Play Happily? Dịch ra thì chung nghĩa rồi còn gì! Sao bọn nó không đặt luôn là PG two cho nó nhanh luôn đi?!”
*Gaily – Happily: vui vẻ.
Hàn Lãnh đáp lại rất nghiêm túc: “Bọn mình đánh bại PG two rồi, bọn này là PG three.”
“Đúng vậy, PG three!” Lạc Nhất Minh vỗ đùi, “Quá đáng thật! Bắt chước phong cách của bọn mình rồi mà còn ăn theo cả tên gọi nữa! Ván sau phải hành bọn nó ra bã mới được!”
Lúc này đây, Hàn Lãnh không đáp lại mà chỉ ngẩng đầu lên nhìn trời —— y chỉ muốn biết một điều, sau khi thắng PH rồi, người đi đường trên của PH – một thanh niên tràn đầy tiền án tiền sự như Thanh Tử – sẽ không kéo đám anh em của gã ta qua để xử bọn họ chứ?