Trong chờ mong, muốn Sở Vân ít đi đường vòng, bởi vậy muốn đề tỉnh Sở Vân một chút, nói cho hắn biết, không nên ham muốn lực lượng của Túy Tuyết Đao mang tới, mà trọng điểm đặt lên trên người Thiên Hồ.
Câu trả lời của Sở Vân để hắn càng thêm thỏa mãn.
Không hề giấu diếm và che lấp, thản nhiên thừa nhận, một phần lòng dạ này đã gián tiếp tín nhiệm của chính mình. Hơn nữa chính hắn cũng ý thức được điểm này.
“Tư duy lãnh tĩnh khách quan, không tự tin mù quáng.”
Trong lòng Bạch Mi Đan Sư lại thêm cho Sở Vân một câu đánh giá tốt.
Nguyên bản, Bạch Mi Đan Sư đã nghĩ nhắc nhở chuyện này, thế nhưng hiện tại, trong lòng thỏa mãn vui sướng, khiến hắn nhịn không được thở dài nói:
– Ngươi tới thư viện rồi, cũng nên chú ý tới quan hệ với người khác. Lúc này ngươi cự tuyệt lời cầu thân của Trữ gia trước mặt mọi người, tin tức truyền rộng ra ngoài. Tiểu nha đầu Trữ Y Y này có tâm tính cao ngạo, tự nhiên bất mãn đối với ngươi. Trong thư viện nàng có một đám người không ít theo đuổi, hiện tại khẳng định mài đao soàn soạt chờ ngươi tới.
Thanh âm của hắn rất nhiên cứng nhắc, biểu tình nghiêm túc.
Bất quá Sở Vân nghe vào trong lòng lại có một tia cảm động. Rõ ràng đối phương đang quan tâm hắn, thái độ làm người rất tốt, có phong phạm của trưởng bối. Lo lắng về thân phận Thiên Hồ bại lộ trong lòng đã không lý do tiêu tán hơn phân nửa.
– Bất quá là một ít phiền toái nho nhỏ mà thôi. Thiên Ca Thư Viện từ trước tới nay luôn lấy công chính nổi danh, dạy dỗ rất tốt. Không chỉ có hấp thu đệ tử nhà giàu có, đại gia tộc, càng tiếp nhận đệ tử bình dân. Đối với Trữ Y Y, học sinh thực ra không lo lắng, có Đan Sư làm chủ, còn sợ cái gì?
Sở Vân cười cười nói.
– Tiểu tử này, nhìn qua có vẻ dùng mãnh ngay thẳng, kỳ thực rất giảo hoạt!
Bạch Mi Đan Sư liếc mắt nhìn Sở Vân, không khỏi cười mắng một tiếng. Chợt biểu tình trên mặt khôi phục vẻ nghiêm túc, cứng nhắc nói:
– Nguyên nhân chính là bởi vì Thiên Ca Thư Viện lấy công chính nổi danh, cho nên ta sẽ không giúp ngươi. Ngươi không nên xem thường cỗ lực lượng này, nếu như xử lý không tốt, tin tưởng sinh hoạt của ngươi tại thư viện tuyệt đối không vui vẻ gì. Biết Học Lý Hội sao? Đây là tổ chức học sinh, trợ giúp thư viện quản lý học sinh. Trữ Y Y có mặt trong đó, nắm giữ thực quyền nhất định. Lời chỉ như vậy, ngươi tự giải quyết cho tốt.
– Học Lý Hội…
Nhãn thần Sở Vân hơi ngưng tụ, đầu lông mày nhăn lại, xem ra phiền phức có lẽ vượt qua dự tính trước đó của chính mình.
Hắn lại thỉnh giáo Bạch Mi Đan Sư, đối phương cũng chỉ lắc đầu:
– Chỉ có thể nói đến vậy, Thiên Ca Thư Viện chủ công bình, tiết lộ cho ngươi rất nhiều chuyện vừa rồi đã là cực hạn của bản đan sư, ngươi đựng vội làm quá ầm ĩ.
Sở Vân sâu thể đơn giản buông tha, tròng mắt vừa chuyển, chuyển chiến lược hành quân:
– Đan sư, học sinh thấy người câu cá, tựa hồ khác với bình thường, có thể dạy cho học sinh hay không?
Bạch Mi Đan Sư nhấc cần lên:
– Ngươi có thể nhìn ra được?
Sở Vân ngượng ngùng cười, nói thẳng:
– Chính vì không nhìn ra được mới thỉnh giáo đan sư.
Đan sư nhất thời giận tái mặt:
– Ngươi là muốn mượn việc câu gá, dụ ta nói? Loại trò xiếc nhỏ này tốt nhất không nên dùng trước mặt ta vẫn hơn!
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng trong lòng rất vui vẻ. Biết tính cách của Sở Vân trầm ổn, nhưng không phải cố cấm, hiểu được biến hóa.
Sở Vân đối với tính tình của Bạch Mi Đan Sư đã có chút lý giải, lúc này nhìn sắc mặt của hắn trầm xuống, thế nhưng trong mắt rõ ràng không hề có vẻ chán ghét.
Trong lòng liền cười:
– Bạch Mi Đan Sư này, thái độ làm người nghiêm túc công chính, thoạt nhìn bất cận nhân tình. Kỳ thực rất có lòng dạ, cảm tình nội liễm mà thôi. Nếu như kiếp trước, lúc 13 tuổi ta thấy hắn, chỉ sợ đã bị bộ biểu tình này hù tới nơm nớp lo sợ rồi?
Lúc này, Sở Vân chơi trò quấn chặt, lại thỉnh giáo Bạch Mi Đan Sư.
Bạch Mi Đan Sư bất đắc dĩ:
– Được rồi, ngươi đã kiên trì như vậy. Tiết lộ cho ngươi một chút cũng không sao, không phải bản đan sư câu cá bình thường, mà là yêu thú Bảo Thạch Hải Đồn (cá heo).