“Tiểu Đào.” Trần Cẩn Phong khẽ gọi nàng. Tiểu Đào quay lưng lại.
“Phong thiếu gia, huynh dậy rồi sao.” Tiểu Đào khe khẽ mỉm cười.
Tco nhẹ nhàng bước tới gần nàng: “Muội dậy sớm để nhổ cỏ dại sao. Khu rừng này là rừng hoang, sau này cũng chẳng có ai tới đây đâu.”
“Phong thiếu gia, đây không phải một khu rừng.” Tiểu Đào ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đây là trái tim của Phong thiếu gia. Trong tim Phong thiếu gia mọc đầy cỏ dại, Tiểu Đào muốn giúp huynh nhổ sạch đám cỏ dại đó đi rồi trồng cây đào mà huynh thích. Khi cây đào lớn rồi, mùa xuân năm tới, Tiểu Đào muốn trả lại cho Phong thiếu gia một thế giới rực rỡ sắc màu.”
Nhìn nụ cười tươi rói như ánh ban mai của Tiểu Đào, Trần Cẩn Phong biết nàng đã tự giải thoát bản thân mình rồi. Thì ra đây chính là trái tim của Tiểu Đào, thì ra người không thể gạt đi quá khứ lại chính là chàng. Trần Cẩn Phong gật đầu, chàng nhận lấy cái xẻng nhỏ từ tay Tiểu Đào rồi ngồi xổm xuống..
* * *
Điện Tuyên Chính cung Đại Minh
Hoàng thượng mặc long bào ngồi trên ngai vàng, dưới điện, gương mặt của các đại thần đều lộ rõ vẻ căng thẳng.
Hôm nay dường như khác với mọi ngày, tinh thần của Hoàng thượng nhìn tốt lên rất nhiều. Hoàng thuợng liếc sang tấm rèm buông bên cạnh, trông thấy cung sa màu hồng tím của Hoàng hậu khẽ lay động, ánh nhìn của ông lại tập trung về phía các đại thần.
Đảo mắt quan sát một vòng, Hoàng thượng cất tiếng: “Chúng ái khanh, mấy ngày nay chuyện Đại Đường ta bị Đột Quyết xâm phạm khiến trẫm rất phiền muộn. Tên Mặc Xuyết đó năm lần bảy lượt kéo vào, đã đến lúc dạy cho hắn một bài học. Trẫm ý định cử một đại tướng quân gánh nhận trọng trách tiêu diệt quân xâm lược ra chiến trường ở biên giới Đại Đường. Không biết chúng ai khanh có đề cử ai phù hợp không?”
Lời ông vừa dứt, Trương Liên Chi đã bước lên thưa: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cảm thấy Vi đại nhân Vi Ôn là người phù hợp nhất ạ.”
Các triều thần đa số đều là phe cánh của Vi Hoàng hậu, lúc này cũng đều phụ họa đề cử Vi Ôn là người thích hợp nhất.
Thấy người người đề cử Vi Ôn, Hoàng thượng cười vui vẻ: “Nếu chúng ai khanh đều có ý như thế, trẫm sẽ chuẩn tấu.”
“Hoàng thượng, thần cảm thấy làm thế không hợp lí ạ.” Có người ủng hộ, đương nhiên cũng có kẻ phản đối: “Vi đại nhân không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, Mặc Xuyết lại là một kẻ xảo quyệt. Theo thần được biết, dân du mục như bọn chúng cơ thể cường tráng, bắn cung cưỡi ngữa đều xuất chúng, e rằng Vi đại nhân không phải là đối thủ. Thần nghĩ nên chọn một người được trang bị đầy đủ kinh nghiệm thực chiến mới được.”
“Hừ.” Vi Ôn cười khẩy, trên mặt lộ vẻ đắc ý. Hôm qua Vi Hoàng hậu đã nói với ông ta kế hoạch tiêu diệt Đột Quyết và bày tỏ Hoàng thượng có ý định giao trọng trách này cho ông ta. Mấy con ruồi nhặng trên triều này thì làm được gì, nực cười, quá nực cười, tiếp theo chờ xem Hoàng thượng bác bỏ ý kiến của các ngươi thế nào đi. Nghĩ đến đây, Vi Ôn nhìn những người phản đối mình bằng ánh mắt khiêu khích.
“Kinh nghiệm cũng phải tích lũy dần dần, trẫm cảm thấy Vi Ôn là người có tài, trẫm tin lần này ra trận sẽ mang tin vui về.” Hoàng thượng chẳng còn tâm trí nghe ý kiến của người khác.
Nghe đến đây, Vi Ôn cố ý bước lên trước nói: “Hoàng thượng đã giao trọng trách, thần nguyện dốc toàn bộ sức lực, xin Hoàng thượng yên tâm.”
“Tốt lắm, Vi ái khanh, trẫm giao cho khanh mười vạn ngự lâm quân, nhanh chóng đến biên cương tiêu diệt hang ổ của Mặc Xuyết.” Nói đoạn, Hoàng thượng sai người bưng ngự tửu lên. “Vi ái khanh, uống li rượu này, lĩnh chỉ rồi xuất phát đi.”
Vi Ôn nhận lấy li rượu, khí thế sục sôi, ông ta quỳ xuống, nâng cao li rượu, uống một hơi cạn sạch. “Hoàng thượng, thần có một thỉnh cầu.”
“Nói đi.” Hoàng thượng ra hiệu cho Vi Ôn đứng dậy.
“Khi thần trở về, hi vọng vẫn có một li rượu chờ.” Lời của Vi Ôn khiến long nhan rạng rỡ, Hoàng thượng đứng dậy, mỉm cười gật đầu: “Vi ái khanh, ngày khanh trở về, trẫm sẽ thiết yến tiệc chào đón khanh.”
Các đại thần đều cảm thán khi nghe lời Hoàng thượng. Lần trước khi thua trận, Mặc Xuyết chỉ còn hơn hai vạn quân, Hoàng thượng lại giao mười vạn quân cho Vi Ôn, xem ra lần này muốn không thắng cũng khó. Tâm tư của Hoàng thượng, mọi người đều đã hiểu.
* * *
Mấy ngày sau
Một nhóm bốn người, ba nam một nữ xuất hiện trên đường phố Trường An náo nhiệt. Người đi đầu là một thư sinh có diện mạo tuấn tú, đôi mắt sáng như hai vì sao trời trong đêm đen, tựa như ánh sáng trên đời này đều hội tụ trên người chàng. Đi bên cạnh chàng là thiếu nữ mặc váy xanh nhạt, tuy không có ngoại hình nổi trội bằng chàng thư sinh, nhưng gương mặt kiều diễm của nàng cũng đủ để đánh bại các mĩ nữ thành Trường An. Sau lưng họ là hai nam tử đeo bội kiếm. Thân thể rắn chắc của họ tuy không mang vẻ phong lưu như chàng thư sinh nhưng lại mang một nét đẹp khỏe khoắn.
Bốn người bước vào quán rượu, tìm một chiếc bàn để ngồi. Khi đang nhàm chán không có việc gì làm, đột nhiên sau lưng họ truyền tới tiếng nói chuyện.