Hạ Vy “hả” một tiếng rồi ửng đỏ hai má. Cô thừa biết cái kẻ đen tối kia đang nghĩ gì. Cô nhỏ giọng nói:
“Ăn… ăn bánh kem đã.”
Thiên Minh tủm tỉm cười, anh biết những ngày vừa rồi Hạ Vy rất vất vả nên không “quấy rầy” cô. Thực sự tới hôm nay đã làm chạm tới giới hạn rồi. Thiên Minh há miệng, ra hiệu cho Hạ Vy đút bánh kem cho mình.
Hạ Vy bật cười, lập tức làm theo yêu cầu của anh.
Khoé môi Thiên Minh khẽ cong lên khi nghĩ tới một điều ước trước kia của mình đã thành hiện thực.
Hạ Vy tò mò hỏi:
“Vị bánh có ổn không?”
Thiên Minh giật mình nhận ra trên đĩa chỉ còn lại một miếng bánh nhỏ xíu do bản thân anh vừa lặp đi lặp lại quy trình “há – nhai – nuốt – cười híp mắt”. Hạ Vy còn chưa được thử bánh kem do chính mình làm ra.
Anh lấy thìa từ tay Hạ Vy, nhẹ nhàng xúc một chút bánh kem rồi bón cho cô. Chỉ có điều tay chân anh lúc quan trọng lại lóng ngóng khiến cho một chút kem tươi còn dính trên môi của Hạ Vy.
Thiên Minh mỉm cười, bế Hạ Vy ngồi trong lòng mình rồi hôn lên môi cô:
“Bánh ngon không nên lãng phí.”
Hạ Vy vòng tay qua cổ Thiên Minh, đáp trả lại nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Thiên Minh vang lên. Hạ Vy vội vàng đẩy anh ra:
“Anh nghe điện đi. Bố mẹ gọi tới đó.”
Thiên Minh mỉm cười, nhẹ nhàng chỉnh lại váy cho Hạ Vy rồi nhấn nút nghe điện.
“Bố mẹ tới nơi rồi ạ?”
Bố của Thiên Minh vui vẻ đáp:
“Cảm ơn con trai nhé. Tuyệt vời lắm. Đã rất lâu rồi ông bà già này không được đi du lịch cùng nhau.”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Con phải cảm ơn bố mẹ mới đúng. Thật may là cả hai có thể thu xếp được lịch làm việc.”
Mẹ của Thiên Minh nhìn khung cảnh có phần khác lạ liền hỏi:
“Con tổ chức sinh nhật ở nhà của Hạ Vy sao?”
Thiên Minh khẽ gật đầu xác nhận. Anh đưa điện thoại tới trước mặt Hạ Vy. Cô cảm giác giống như bị “bắt quả tang” nên hai má ửng đỏ. Phải khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh:
“Cháu chào cô chú.”
Mẹ của Thiên Minh cười thành tiếng:
“Giờ này là lúc nào rồi mà còn gọi cô chú. Phải gọi là bố mẹ nhớ chưa.”
Hạ Vy xấu hổ, đáp một tiếng:
“Vâng.”
Mẹ của Thiên Minh mỉm cười rồi nói:
“Hạ Vy này, Hải Phong sắp có vợ rồi mà Thiên Minh chưa có chắc chắn nó tủi thân lắm.”
Nói xong, bà tiếp lời:
“Con nghĩ cách an ủi nó giúp bố mẹ nhé.”
Hạ Vy còn chưa biết nói sao thì Thiên Minh đã chen vào:
“Hạ Vy còn ít tuổi. Con vẫn còn chờ được.”
Mẹ của Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Ồ. Vậy cặp nhẫn tròn để ở nhà mình là của bố mẹ hả?”
Thiên Minh vội đưa tay lên ra hiệu cho mẹ anh không nói thêm nữa.
“Con tắt máy đây. Bố mẹ tận hưởng kì nghỉ đi.”
Mẹ của Thiên Minh vẫn không chịu thua, vội nói với theo:
“Con trai, không có dũng khí cầu hôn Hạ Vy thì đừng vác mặt về cái nhà này nữa.”