Thẩm Tây Thừa nghe xong ngạc nhiên hỏi lại:“Thật sao?”
Cô gật đầu chặt nịt:“Thật đó, cháu chỉ toàn ăn đồ thừa của tên đó thôi. Cho nên cháu thường không no bụng, thế nên cháu mới bỏ nhà đi rồi gặp được chú, dù cháu mới gặp đã biết chú là người tốt rồi.” Cô giơ ngón tay cái khen ngợi anh.
Thẩm Tây Thừa nghe cô nói hoàn toàn là mình, câu trước chê anh hành hạ cô, câu sau khen anh lòng dạ tốt bụng gần như sắp đưa anh lên tận trời rồi.
Giọng anh đồng cảm hỏi:“Cháu cần ăn gì nữa không? Nếu không trở về lại bị đói thì sao?”
Cô ánh mắt vô tội cắn thêm miếng hamburger:“Nhìn chú cũng không có tiền lắm với lại chú cũng ăn đi, gầy ốm như cháu là khổ lắm.”
“Dù sao cháu cũng không bỏ gã đàn ông đó được, cháu đáng thương nhỉ?” Ánh mắt cô long lanh nhìn anh.
Anh gật đầu phụ họa:“Đáng thương.”
“Vậy tôi mua cho cháu thêm một phần nữa.” Anh thật sự định đứng lên mua thêm cho cô.
Cô ngăn anh lại, thành thật nói:“Thế thì lãng phí quá. Chú chỉ cần mua cho cháu thêm cốc coca và khoai tây chiên là được rồi.”
Cô cầm cốc coca chỉ còn đá, cười nịnh nọt anh:“Cốc coca…cháu uống hết rồi.”
Anh nhìn cô, môi bất giác cong lên.
Đang đi anh quay lại nhìn đã không còn thấy Khúc Yên đâu, ánh mắt anh bắt đầu trở nên sắt lạnh lại. Cố gắng tìm kiếm Khúc Yên trong những đám đông.
Từ đằng sau bất ngờ có tiếng bước đi tới, anh quay đầu lại nhìn chính là Khúc Yên. Anh giọng nói có vài phần tức giận:“Cháu đi đâu?”
Cô không trả lời anh, ngược lại còn kéo anh đi hướng ngược lại:“Đi với cháu, chỗ này rất vui luôn đó.”
Anh không nói gì nhìn bàn tay đang lôi kéo cổ tay mình đi, đôi chân anh như không có sức lực, cứ thế mà bị cô dẫn đi, lần đầu tiên cô chủ động chạm vào Thẩm Tây Thừa. Trước đó anh không có loại xúc cảm kì quái này, nhưng từ lần đầu tiên cô chạm vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua tầng da thịt lạnh lẽo, giới thiệu tên bằng cách viết vào lòng bàn tay anh.
Kể từ ngày hôm đó, không biết vì sao anh bắt đầu mong ngóng được chạm vào cô, mặc kệ là vô tình hay cố ý. Cho dù chỉ là nắm góc tay áo anh thôi, cảm xúc từ nơi đó truyền vào da thịt, da thịt lại chuyển đến đại não khiến cho anh đột nhiên có sự sung sướng và hạnh phúc bởi hành động nhỏ đó.
Khúc Yên buông tay ra, tay anh đã không còn nhiệt độ từ bàn tay cô, có một tia mất mát trong mắt anh.
Nơi cổ tay cô chạm vào từ từ đã trở nên bỏng rát.
Anh liếc mắt ngước nhìn. Hành loạt trò chơi xuất hiện.
Chính là khu trò chơi dành cho trẻ con.