Thoáng chốc, không gian giữa Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan rơi vào im lặng, tuy nhiên hai trái tim lại trở về chung một nhịp đập. Không cần giải thích quá nhiều, bởi cả hai hiểu rõ lý do đối phương quan trọng trong cuộc sống của chính mình, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không thể thay đổi.
Hơn nửa tiếng đi đường, cơn mưa buổi sáng đã bắt đầu đổ xuống một hồi lâu, điểm dừng không phải là nhà của Nghiêm Nhất Thành mà là một con ngõ sầm uất. Trước khi xuống xe anh dặn dò tài xế chờ rồi mở cửa, kéo Hình Sở Nhan chạy vội đến dưới mái hiên trước những căn nhà trong ngõ.
Nghiêm Nhất Thành nắm tay Hình Sở Nhan đi dọc lối vào ngõ, đến một căn tạp hóa anh lại kéo cô vào trong.
Ngay trong quầy tạp hóa là một người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi mặc đồ ngủ, đầu tóc vẫn còn cuốn lô, mặt mũi có hơi hung dữ với đôi chân mày sắc lẹm cùng đôi môi đỏ rực ngậm nửa điếu thuốc đang cháy dở.1
Vừa thấy Nghiêm Nhất Thành, bà ấy đã nhướng mày hỏi: “Bạn gái à?”
Nghiêm Nhất Thành không chút lưỡng lự gật đầu, thấp giọng nói thêm: “Tạm thời có chút chuyện.”
Người phụ nữ kia không hỏi nhiều, bỗng gỡ chìa khóa trong một chùm chìa khóa lớn ra, nhưng trước khi đưa cho Nghiêm Nhất Thành, bà ấy liếc sang Hình Sở Nhan, nghi hoặc hỏi: “Đủ tuổi chưa đấy?”
“Đủ rồi, mà dì đừng nghĩ nhiều.” Nghiêm Nhất Thành khó xử ra mặt, ái ngại đáp.
Người phụ nữ bĩu môi một cái, ném chiếc chìa khóa trong tay qua cho Nghiêm Nhất Thành: “Lầu ba, phòng ba lẻ bốn.”
Lấy chìa khóa xong, Nghiêm Nhất Thành dẫn Hình Sở Nhan lên cầu thang, vừa đi vừa cặn kẽ giải thích: “Ông bà nội của em chắc chắn sẽ đến nhà tìm, chúng ta cứ tránh mặt trước đã, khi nào tìm được cách giải quyết rồi tính sau.”
Hình Sở Nhan an phận đi theo Nghiêm Nhất Thành, nghe anh nhắc đến cô liền bất an không yên: “Vậy bà ngoại thế nào?”
“Không sao, hai hôm nay ngoại cùng mấy ông bà cùng ngõ đi đến thành phố khác lễ Phật rồi.”
Biết bà ngoại Nghiêm Nhất Thành không có nhà, Hình Sở Nhan âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô không ngại đối mặt với ông bà nội Trần, nhưng cô không thể để Nghiêm Nhất Thành hay bà ngoại anh phải gặp chuyện vì cô.
Sau khi đưa Hình Sở Nhan lên phòng, Nghiêm Nhất Thành không nán lại mà dặn dò vội rồi rời đi: “Em tắm trước kẻo cảm lạnh, anh ra ngoài mua quần áo khác cho em.”
Trông thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan không muốn cản chân anh nữa mà gật đầu đồng ý.
Có điều, Nghiêm Nhất Thành vừa ra đến cửa bỗng dừng bước, dáng vẻ lúc này lại có phần đơ cứng. Anh đứng xoay lưng về phía Hình Sở Nhan, ngập ngừng mất mấy giây mới lấy được can đảm quay đầu hỏi nhỏ: “Có cần mua ‘đồ trong’ không?”
Hai khóe môi của Hình Sở Nhan bất giác cong lên, cô chẳng chút nghĩ ngợi nhiều, thẳng thừng ám chỉ: “Nếu anh muốn cởi nhanh thì không cần mua.”1
Lời Hình Sở Nhan vừa dứt, Nghiêm Nhất Thành không một lời hồi đáp đã lao vụt ra ngoài.