Vóc dáng của cô gái kia rất đẹp, chỉ mặc đơn giản một chiếc áo thun kiểu rộng màu trắng và quần jean ngắn tạo ra kiểu thời trang giấu quần, thật giống như bên dưới chiếc áo thun kiểu rộng chỉ có đôi chân thon dài, trắng mịn. Cô ấy đội một cái mũ bóng chày màu đỏ, đeo một cặp kính mát màu đen bản lớn trên khuôn mặt nhỏ nhắn gần bằng một gang tay, không thấy rõ mặt mũi. Thế nhưng từ chiếc cằm nhọn và đôi môi đỏ mọng quyến rũ, thậm chí là dáng vẻ Chu Dịch bước nhanh về phía cô ấy thì cũng biết cô ấy nhất định là một cô gái xinh đẹp.
Quan trọng hơn là cô gái xinh đẹp đó là người trong lòng của trưởng phòng Chu.
Các đồng nghiệp trong phòng ban đều đã nhìn thấy cảnh đó, có một cô gái mặc đồ màu xanh lá cây nói với cô gái mặc đồ màu hồng: “Mọi người đều nói là anh ta đã có bạn gái, trên tay anh ta còn đeo nhẫn, quả nhiên chủ nhân đã xuất hiện.”
Cô gái mặc đồ màu hồng bĩu môi, đôi môi mang theo màu son môi lấp lánh, cô ấy nói: “Có bạn gái thì cũng có thể chia tay mà, chưa đến phút cuối thì chưa biết ai thắng ai thua. Người đàn ông tốt như trưởng phòng Chu làm gì sẽ yêu xa chứ?” Còn có vài lời chưa nói, đó chính là người đàn ông tốt như trưởng phòng Chu hẳn là nên quen với các cô có điều kiện tốt hơn mới đúng. Một cô gái quê mùa ở thành phố S làm gì sành điệu bằng các cô, hiểu đàn ông hơn các cô chứ?
Nhưng khi nhìn thấy bạn gái của trưởng phòng Chu ở trong lòng anh ta vui vẻ ôm lấy cổ và hôn lên má của anh ta, mọi người đều cảm thấy bạn gái của trưởng phòng Chu thật biết cách làm nũng!
Mọi người lại nhìn thấy dáng vẻ cười tươi của trưởng phòng Chu thì cảm thấy trưởng phòng Chu thật quá đẹp trai. Một người đàn ông tốt như vậy sao lại không để các cô gặp sớm hơn chứ?
Tô Nam Tinh không biết đến những suy nghĩ kia của đồng nghiệp của Chu Dịch, chẳng qua gặp được Chu Dịch thì rất vui vẻ, không nhịn được liền hôn anh, sau đó mới nhớ ra đây là dưới lầu của nhóm công ty, để người khác nhìn thấy hai người thân mật thì không được tốt cho lắm.
Nhưng mà Chu Dịch hoàn toàn không quan tâm. Lúc hai người bọn họ đi ra xe, cô thấy Chu Dịch vẫy tay với một nhóm người ở đằng sau, anh nói: “Mọi người đi ăn đi, tôi đi trước, tuần sau mời mọi người ăn cơm.” Tô Nam Tinh mới nhận ra nhóm người đó chính là đồng nghiệp mới của Chu Dịch.
Tô Nam Tinh nói: “Lúc nãy em rất vui, thân mật với anh ngay trước mặt đồng nghiệp của anh thì không được tốt cho lắm.”
Chu Dịch liếc nhìn cô, “Không phải là chút tâm tư của em sao? Ăn mặc đẹp mắt để lộ ra cặp đùi thon đẹp, chẳng phải là để tuyên bố chủ quyền sao? Chẳng phải anh đã phối hợp diễn xuất chung với em sao?”
Chút tâm tư của Tô Nam Tinh đã bị vạch trần, cô hỏi: “Vậy sao anh còn phối hợp với em?”
Chu Dịch trả lời: “Bởi vì vốn dĩ anh thấy em rất vui. Đã một tuần không gặp nhau, anh cũng rất nhớ em, với lại cũng không có gì phải che giấu. Trước đây lúc còn ở trong công ty tỉnh phải luôn chú ý đến lời đồn đãi, không dám công khai. Bây giờ đã đến nhóm công ty rồi, cũng không có ai biết đến em, không sợ có những tin đồn.”
Anh nói: “Anh phải để tất cả mọi người biết là anh có một cô bạn gái xinh đẹp.”
Tô Nam Tinh không nhịn được cười, ôm lấy khuôn mặt của anh và hôn lên đó một cái.
Chu Dịch liền nói: “Chỉ hôn má mà không hôn môi, đây chẳng phải là đang giở trò lưu manh sao?” Cũng chỉ có Chu chờ thời mới có thể nói ra những lời vô sỉ với vẻ mặt đứng đắn.
Sau đó, anh đè lên người của Tô Nam Tinh và dùng sức hôn.
Trong lúc miệng lưỡi dây dưa với nhau, sự nhớ nhung và ham muốn lẫn nhau đều nổi lên. Kế hoạch ban đầu là định đi ăn cơm trước, thế nhưng sau đó Chu Dịch đã lái xe thẳng về chỗ anh ở. Không ăn cơm trước, ăn sạch trưởng phòng Tô trước cũng không tệ.
Chở cô đến chỗ anh ở, giá nhà ở thành phố B cao đến mức không thể tưởng tượng nổi. Chỗ Chu Dịch ở là một căn nhà hơn 100 mét vuông, cách trang trí nhà cũng là tông màu xám và màu trắng, vừa nhìn đã thấy rất hiện đại, phong cách rất giống với căn nhà ở thành phố S của anh.
Không đợi Tô Nam Tinh hỏi chi tiết về căn nhà, Chu Dịch đóng cửa lại đã ôm cô vào trong lòng, vội vàng cởi nút quần jean ngắn của cô ra, để lộ ra cặp chân thon dài mà anh rất nhớ. Nhìn thấy cô mặc chiếc quần lót dây viền ren màu đỏ mà anh thích nhất, đôi mắt của Chu chờ thời trở nên sâu thẳm hơn. Lúc cởi sợi dây ra, anh hôn lên da thịt của cô, những kích thích đó khiến cô phải rùng mình.
Bọn họ đều rất nhớ nhau, lúc kết hợp đã mang đến cảm giác vô cùng thỏa mãn, ngập tràn cảm giác rùng mình và ham muốn lẫn nhau. Anh không nhịn được liền dây dưa môi lưỡi với cô rất nhiều lần, nắn bóp đôi gò bồng khiến anh không thể buông tay.
Muốn không đủ, yêu không đủ.
Sau khi kết thúc lần đầu tiên, hai người đều đã đói bụng.
Lúc này hai người mới chậm chạp mặc quần áo đi ra ngoài ăn cơm. Tô Nam Tinh mặc một chiếc đầm màu đỏ, khoác lấy cánh tay của Chu Dịch. Hai người đi đến đâu cũng đều thu hút người khác.
Ăn cơm xong lại về nhà, lần này cũng không có vội vàng giống như lần vào buổi chiều. Chu Dịch giống như đang từ từ thưởng thức một bữa tiệc lớn, từ từ đùa giỡn Tô Nam Tinh, kích thích khoái cảm cao trào của cô, phá vỡ tuyến phòng thủ của cô, không cho cô được như ý muốn.
Sau đó Tô Nam Tinh nhìn anh với đôi mắt đỏ rực và ngấn nước, cầu xin anh đừng dừng lại, “Xin anh…”
Chu Dịch nói: “Vậy em làm anh rung động đi…”
Tô Nam Tinh ôm lấy Chu Dịch, đôi môi xinh tươi hôn lên vành tai nhạy cảm của anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, “Chu Dịch, em yêu anh.”
Chu Dịch nghe thấy vậy thì đôi mắt càng sâu thẳm hơn, vùi mình vào cô, giống như muốn nhào nặn cô vào trong cơ thể của mình. Anh nói: “Từ nay về sau, em cũng chỉ có thể yêu một mình anh.”
Anh nói: “Tô Nam Tinh, cả người em từ trong ra ngoài đều là của anh.”
Anh nói: “Anh yêu em, nhiều hơn em nghĩ, nhiều hơn anh nghĩ.”
“Cho nên em chỉ có thể yêu một mình anh, chỉ có thể ngắm nhìn một mình anh. Tất cả mọi thứ của em đều là của anh, cơ thể và trái tim của em đều là của anh.”
Đây là cách Chu Dịch tìm kiếm cảm giác an toàn.
Đây là chứng hoang tưởng ảo giác của chàng trai thiếu niên có một tuổi thơ thiếu vắng ba mẹ bên dưới lớp vỏ bọc của tầng lớp tinh hoa. Thích một người sẽ toàn tâm toàn ý thích, muốn cô thì phải có được toàn bộ mọi thứ, hơn nữa còn là những thứ duy nhất.
Tương tự như vậy, xin cô hãy đáp lại tình cảm sâu đậm giống anh, đáp lại anh, dành tình yêu cho anh, chăm sóc anh, yêu thương anh.
Giống như một người mẹ, giống như một người vợ, giống như một người yêu, giống như một người bạn đồng hành.
Không cần phải thăm dò tình cảm và quấn quýt lấy nhau, xin hãy cho anh một tình yêu ấm áp và an toàn nhất.
Tô Nam Tinh nói: “Em là của anh.”
Cô nói: “Anh cũng là của em, em sẽ đối xử với anh thật tốt.”
Tất cả mọi thứ đều đắm chìm trong dục vọng.
Sau khi kết thúc, anh ôm lấy cô, bàn tay đeo nhẫn của bọn họ xếp chồng lên nhau, dây dưa không dứt.
Đây là một giấc ngủ yên ổn nhất sau khi Chu Dịch tới thành phố B.
Sáng hôm sau, hai người bọn họ ở nhà dây dưa một hồi. Thậm chí lúc Tô Nam Tinh làm điểm tâm cho anh, Chu Dịch luôn thích ôm hôn Tô Nam Tinh từ đằng sau.
Đàn ông mà, lúc càng thân mật thì sẽ phát hiện có lúc anh ta ở nhà sẽ trông giống như một đứa trẻ, đòi hỏi quá mức, lại còn thích quấn lấy bạn.
Nhưng mà lúc ở bên ngoài lại trở thành một người che mưa chắn gió cho bạn.
Ngày hôm đó lúc xa nhau, Chu Dịch đưa Tô Nam Tinh đến trạm tàu điện siêu tốc. Anh không muốn cô về nhà quá muộn, anh sẽ lo lắng, cho nên buổi trưa khoảng 1 – 2 giờ đã đưa cô đi về.
Lúc đi về, Tô Nam Tinh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cô chỉ nói: “Được rồi, tuần tới em sẽ tới thăm anh nữa, anh phải ngoan đó.”
Trên người cô còn mang theo hơi thở của anh, cứ thế trở về thành phố S.
Nỗi nhớ nhung và ngồi trên tàu điện siêu tốc, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chẳng mấy chốc Chu Dịch đã đến nhóm công ty làm việc hơn hai tháng, Tô Nam Tinh đến làm việc tại công ty thành phố cũng lâu giống như vậy.
Cô đã tiếp quản toàn bộ công việc của trưởng phòng công ty thành phố, Chu Dịch cũng đã thích nghi với công việc bên nhóm công ty. Qua một khoảng thời gian nữa, biên chế của anh sẽ chính thức chuyển từ công ty tỉnh sang nhóm công ty, chính thức trở thành phó phòng của nhóm công ty trên danh nghĩa, sau này sẽ được thăng chức trong nhóm công ty.
Miêu Manh Manh cũng tiếp tục sự nghiệp giảm cân vĩ đại. Giảm từ 53kg xuống 50kg là việc khó khăn nhất, chỉ dựa vào việc ăn ít lại để giảm cân là hoàn toàn không được. Hơn nữa do phải tập luyện nhiều hơn nên mỗi ngày Miêu Manh Manh đều phải ăn ức gà và thịt bò để duy trì cơ bắp.
Nhắc tới việc Đinh Diễm cũng ở trong phòng tập gym, Miêu Manh Manh nói: “Không ngờ giám đốc Đinh còn nhận ra mình, dù sao cậu đã từ chối anh ta, mình cũng ngại đi tới chào hỏi. Kết quả là mấy ngày trước trời mưa, mình quên mang theo dù, giám đốc Đinh đã lái xe đưa mình về, quả thật là một người tốt.”
Cũng chỉ nhắc đến vài ba câu mà thôi, sau đó Miêu Manh Manh đã quên mất chuyện này, bởi vì cô ấy phải mở cửa hàng trên Vân Bảo. Hai bộ trang phục thời Hán mà cô ấy làm vào lần thứ hai được Tô Nam Tinh mặc thử và phát sóng trực tiếp trên trạm phát B. Mới mở hàng hơn mười phút đã bán hết, đồng thời còn có hơn mười đơn đặt hàng, làm Miêu Manh Manh trở nên bận rộn hơn.
Cô ấy suy nghĩ vài cái tên để đặt cho cửa hàng trên Vân Bảo của mình, sau đó Tô Nam Tinh nói: “Gọi là Hán Đường Phong Vận thì sao?”
Miêu Manh Manh suy nghĩ một chút, cảm thấy nghe có vẻ hay hơn là cái tên “Hàng thủ công nhà Miêu làm” mà mình nghĩ, cô ấy liền đưa ra quyết định: “Được, vậy sẽ gọi là Hán Đường Phong Vận!”
Do cô ấy không có đủ tiền vốn nên quyết định hợp tác với Tô Nam Tinh để cùng nhau mở cửa hàng. Mức tiền lương của Tô Nam Tinh sau khi lên làm trưởng phòng công ty thành phố lại được tăng thêm một chút. Do cấp bậc trưởng phòng công ty thành phố được chia thưởng thêm doanh thu của công ty, cho nên mức lương hàng năm của cô từ 150 – 160 nghìn tệ đã lên đến 180 – 190 nghìn tệ, cũng nhanh chóng được xem như là người có thu nhập hàng năm là 200 nghìn tệ.
Nhưng mà tiền trong tay cô lại không có nhiều, chỉ tích góp được hơn 20 nghìn tệ cũng đưa cho Miêu Manh Manh để hùn vốn.
Hai người cứ thế cầm 40 nghìn tệ bắt đầu mở cửa hàng.
Miêu Manh Manh nói với cô: “Sau này mở cửa hàng, cậu cũng không thể để một mình mình bận rộn được, phải dành chút thời gian gặp mặt giám đốc Chu cho mình, cho cửa hàng của chúng ta.”
Tất nhiên Tô Nam Tinh sẽ gật đầu, đàn ông quan trọng, nhưng mà sự nghiệp và bạn bè cũng quan trọng giống như vậy.
Cũng may mà sau khi Chu Dịch vượt qua thời kì hòa nhập trước đó, anh không còn phải liên tục tăng ca nữa, cuối tuần cũng có thời gian trở về thăm Tô Nam Tinh và người nhà.
Cuối tuần Tô Nam Tinh còn phải làm người mẫu để Miêu Manh Manh phát sóng trực tiếp bán quần áo. Buổi sáng Chu Dịch đến nhà bà nội, buổi chiều giúp Tô Nam Tinh phát sóng trực tiếp. Anh nhìn cô mặc áo váy ngực và vẽ hoa điền, làn da trắng mịn như sáng lên, khuôn mặt quyến rũ, đôi môi đỏ mọng mỉm cười với anh, Chu Dịch thật muốn giấu cô đi.
Khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, Miêu Manh Manh rất hài lòng với kết quả bán được hơn mười bộ trong ngày hôm nay. Cô muốn giúp Tô Nam Tinh tẩy trang thì Chu Dịch nói: “Không cần tẩy trang, anh thấy như vậy rất đẹp mắt.”
Anh dẫn Tô Nam Tinh trở về nhà anh. Lúc đến dưới nhà, anh bế cô lên, một nửa bộ ngực bị lộ ra từ trong áo váy ngực kề sát bên miệng anh. Dĩ nhiên Chu Dịch sẽ không bỏ qua, cúi đầu cắn nhẹ một cái, nói: “Lúc nãy khi em phát sóng trực tiếp, anh đã muốn làm như vậy rồi.”
Tô Nam Tinh nói với anh: “Đầu óc đen tối.”
Dĩ nhiên Chu chờ thời cũng không phản biện cụm từ đó, vào nhà đã ăn sạch Tô Nam Tinh.
Trước đây anh đã nói qua là muốn Tô Nam Tinh mặc trang phục thời Đường cho anh nhìn, cuối cùng bây giờ đã có cơ hội ngắm nhìn. Chu Dịch còn rất cẩn thận, sợ mình vò nát trang phục thời Đường nên đã lựa chọn tư thế để Tô Nam Tinh chủ động.
Thậm chí không thèm cởi váy ra, anh cứ thế mạnh mẽ muốn cô.
Chẳng qua là chỗ hoa điền trên xương quai xanh cuối cùng đã bị Chu Dịch hôn mất. Hơn nữa trong một khoảng thời gian ngắn, Tô Nam Tinh cũng không thể mặc áo váy ngực và phát sóng trực tiếp được nữa, bởi vì chỗ đó đã bị Chu Dịch hôn đến mức để lại những dấu vết màu đỏ nhạt chồng chất lên nhau, nhìn vô cùng rạo rực, quyến rũ.
Miêu Manh Manh biết chuyện này liền xỉa xói thẳng thừng: “Giám đốc Chu thật là làm trễ nãi việc kiếm tiền của người ta.” Làm cho Tô Nam Tinh đỏ bừng mặt.
Công ty thành phố Tô Nam Tinh đang làm việc nằm ở trung tâm thành phố, có rất nhiều văn phòng ở kế bên, ngày hôm đó vừa vặn gặp được lớp trưởng Đường trong khóa học CCNA trước đây. Lớp trưởng Đường đang làm một công trình nhỏ trị giá vài triệu tệ trong công trình mắt thần thông qua mối quan hệ của Tô Nam Tinh. Mặc dù đó là một công trình nhỏ, nhưng mà có thể thiết lập mối quan hệ với Hoa Tín thì sau này sẽ còn có rất nhiều cơ hội hợp tác.
Sau đó anh ta liên tục muốn mời Tô Nam Tinh đi ăn, nhưng do cô quá bận rộn nên vẫn chưa đi ăn được.
Kết quả là cô phát hiện công ty của tổng giám Đường nằm gần công ty thành phố của cô. Anh ta nhất quyết phải mời Tô Nam Tinh một bữa cơm, Tô Nam Tinh không từ chối được nên phải đi ăn một bữa.
Hơn nữa sau khi cô được lên chức, nhà thầu phụ đến tìm cô đi ăn ngày càng nhiều, tiệc xã giao vào buổi tối của cô ngày càng nhiều. Nhưng mà cho dù có nhiều bữa tiệc đi chăng nữa, cô đều cố gắng dành thời gian cuối tuần cho Chu Dịch.
Thật ra thì hơn hai tháng qua, cô cũng có cân nhắc qua việc đi theo Chu Dịch đến làm việc tại thành phố B. Đợi thêm một khoảng thời gian Chu Dịch đã chính thức đứng vững trong nhóm công ty, việc chuyển cô qua đó thật ra cũng không có gì khó.
Chẳng qua là cô rất tiếc khi phải buông bỏ tất cả mọi thứ ở thành phố S, điều đó khiến cô rất do dự. Mạng lưới xã giao và các mối quan hệ trong công việc là những thứ cô đã tích lũy được qua nhiều năm làm việc. Đối với các dự án trong bộ phận tích hợp hệ thống, mạng lưới xã giao là điều rất quan trọng. Nếu đến thành phố B thì phải bắt đầu tất cả mọi thứ lại từ đầu.
Nhưng mà lý do quan trọng nhất vẫn là ba mẹ cô đều ở thành phố S, cô vẫn cảm thấy không yên tâm khi rời khỏi đây. Tháng trước cô về nhà thăm ba mẹ thì phát hiện sắc mặt gần đây của ba cô không được tốt. Ba Tô nói: “Gần đây trời nắng nóng nên làm biếng ăn, không thích ăn cơm mà thôi, đợi khi vào thu thì ba sẽ ăn nhiều hơn. Không có chuyện gì đâu, con đừng suy nghĩ nhiều.”
Mẹ Tô cũng nói: “Ba con không sao cả, ngoại trừ việc trước đây hay ho khan vào ban đêm thì chỉ là ăn ít đi. Nhưng mà ba mẹ ở độ tuổi này nếu quá mập thì cũng không tốt cho cơ thể, dễ dàng mắc ba triệu chứng cao, gầy đi một chút cũng tốt.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Tô Nam Tinh vẫn dặn ông nên đến bệnh viện để kiểm tra.
Ba Tô nói: “Không thích ăn cơm thì sao lại phải đến bệnh viện chứ? Lẽ nào lại kê một đơn thuốc giúp tăng cường hệ tiêu hóa giống như một đứa trẻ sao?” Ông xua tay với Tô Nam Tinh, “Ba biết rõ tình trạng của cơ thể mình, không có chuyện gì đâu.”
Cứ nói là không sao, nhưng mà cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.