An Trường Khanh mím môi, bên môi lộ ra ý cười đùa giỡn: “Nếu để người ta biết Bắc Chiến Vương ở nhà còn phải rửa chân cho Vương phi, sợ khó giữ uy nghiêm.”
“Uy nghiêm với người ngoài.” Tiêu Chỉ Qua không ngẩng đầu, chuyên tâm ấn lòng bàn chân y: “Nhạ Nhạ không giống bọn họ.”
Vốn định cười nhạo một chút, không ngờ bị hắn nói cho lòng mềm nhũn. An Trường Khanh cuộn ngón chân, mũi chân chọc chọc ngực hắn, bỗng nhiên nói: “Vương gia cũng không giống.”
Tiêu Chỉ Qua ngước mắt nhìn y, đáy mắt đều là tình ý.
An Trường Khanh cười, nói ra lời đã giấu trong lòng hồi lâu cho hắn: “Ta cũng chỉ sinh con cho Vương gia.” Nếu là người khác, dù y có huyết mạch dị tộc, y tuyệt không đồng ý lấy thân nam nhân sinh con. Không liên quan nguy hiểm hay không, chỉ là mười mấy năm qua y vốn có quan niệm y vô pháp tiếp nhận lấy thân nam tử sinh nhi dục nữ vì nam nhân khác.
Nhưng nếu người này đổi thành Tiêu Chỉ Qua, vô pháp tiếp nhận cùng bất an, tất cả hóa thành vui mừng.
Giống hắn vì y có thể không nạp thiếp đoạn tuyệt huyết mạch, y cũng có thể vì hắn vượt qua khó chịu trong lòng, khắc phục sợ hãi dị loại. Chỉ cần mỗi khi nghĩ đến trong bụng có “hạt giống” huyết mạch của hai người, tất cả thấp thỏm bất an liền hóa thành kiên định.
Mà mỗi tiếng nói cử động của Tiêu Chỉ Qua, càng là ngọn nguồn kiên định tín niệm của y.
Giờ lại nhớ đến kiếp trước, trừ bỏ tiếc nuối đời trước yếu đuối nhát gan, vì đời này vui mừng nhiều hơn. Mừng ông trời mang cơ hội cho y, mừng thầm vào ngày đại hôn, y lấy hết can đảm nắm lấy tay hắn.
Vì thế mới ngày ngày làm bạn. Vô luận mưa gió chìm nổi, bọn họ luôn cùng vượt qua.
Tiêu Chỉ Qua dùng khăn vải lau khô chân cho y, lại quý trọng hôn lên chân y: “Vất vả cho Nhạ Nhạ.”
An Trường Khanh thuận thế cuốn chăn lăn vào giường, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt cùng đôi mắt thấm đầy ý cười: “Vương gia vất vả.”
Tiêu Chỉ Qua chưa phản ứng lại, đợi thấy y ý vị thâm trường tươi cười mới hiểu được, hầu kết lăn lộn vài cái, Tiêu Chỉ Qua thật sâu nhìn y, nói: “Không vất vả, để ta đi đổ nước.”
Nói xong bưng chậu nước lên, tuy bước chân vẫn vững vàng, nhưng bóng dáng lại chật vật chạy trối chết.
Chờ đổ nước về, An Trường Khanh còn chờ hắn. Đợi hắn cởi giày lên giường, liền chủ động tiến sát vào lòng hắn.
Từ khi xác nhận mang thai Tiêu Chỉ Qua vẫn luôn quy quy củ củ, quá khó chịu liền ra ngoài luyện bộ quyền pháp rồi trở về. An Trường Khanh nghĩ vấn đề mình từng hỏi, ý xấu mà kề hắn càng gần.
Hô hấp của Tiêu Chỉ Qua trầm xuống, khắc chế đè lại vai y, không cho y lộn xộn.
An Trường Khanh phình má, nhỏ giọng nói thầm: “Hồ đại phu nói qua ba tháng đầu liền có thể……”
Tiêu Chỉ Qua bị y nói trúng tâm, lại nghĩ y là nam nhân, vẫn khác với nữ nhi mang thai. Rốt cuộc không dám mạo hiểm, khắc chế mà mím môi, bàn tay to ấn sau lưng y, chặt chẽ ôm lấy người, khàn giọng ra lệnh: “Không cho nói, ngủ.”
Kế hoạch thất bại, An Trường Khanh méo miệng, mặt dán ở ngực hắn, rốt cuộc thành thành thật thật mà ngủ.
***
Ngày thứ hai, An Trường Khanh cùng Dư thị và An Nhàn Ngọc ra ngoài. Ở Nghiệp Kinh nhiều quy củ, nữ quyến gia đình giàu có ngày thường ít ra cửa. Tới Nhạn Châu lại không cần cố kỵ, muốn ra thì có thể tùy thời ra.
Trong thành Nhạn Châu náo nhiệt hơn lúc An Trường Khanh mới tới rất nhiều. Không có người Bắc Địch quấy rầy, cửa hàng lớn bé lại bày ra, tiếng kêu mua bán cùng cò kè mặc cả không dứt bên tai.
Lúc đầu làm ăn buôn bán cũng không có tốt như vậy. Nhưng từ khi gần vạn “Bạch Đinh quân” bị lưu đày tới Nhạn Châu, dân cư Nhạn Châu gia tăng mãnh liệt, vì bá tánh bên ngoài đều tham dự gia cố tường thành cùng tu sửa ngoại thành, trong tay mỗi người đều có chút tiền bạc cùng gạo thóc, thiếu đồ sẽ tự nhiên vào thành mua, khiến cho trong thành càng ngày càng náo nhiệt lên.
Dư thị và An Nhàn Ngọc chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như thế. Trước khi tới hai người chỉ cho rằng Nhạn Châu hoang vắng cằn cỗi, mấy năm chiến tranh liên tục, lại không nghĩ tới sẽ náo nhiệt phồn vinh như thế, tốt hơn rất nhiều so với hai người tưởng tượng.
An Trường Khanh vừa đi vừa giới thiệu tập tục nhân tình của Nhạn Châu cho các nàng, An Nhàn Ngọc thường hỏi mấy câu, mẹ con ba người xưa nay chưa từng tự tại như thế. Đi dạo một phố, Dư thị liền hơi mệt mỏi, An Trường Khanh đưa hai người đến trà lâu, uống trà nghe tiên sinh kể chuyện.
Ba người và hai hộ vệ mới vừa ngồi xuống, liền nghe thuyết thư tiên sinh gõ bàn một cái, ngữ điệu vang vang nói: “Lần này kể cho các vị nghe kiếp trước của Bắc Chiến Vương cùng Vương phi, một là chiến thần Thiên giới, một lại là Hồ vương Yêu giới……”
Mọi người sôi nổi reo hò, hứng thú ngẩng cao. Hiển nhiên hết sức mong đợi chuyện mới.
“!!!”An Trường Khanh chưa kịp nuốt ngụm trà, thiếu chút nữa thất thố phun ra ngoài. Khó khăn nuốt xuống, bị sặc đến đỏ bừng mặt.
Y trừng lớn mắt hỏi hai hộ vệ đạm nhiên, tựa hồ đã sớm biết: “Đây là chuyện gì?”
Dư thị cũng có vẻ kinh ngạc, nhưng An Nhàn Ngọc còn duỗi dài cổ nhìn phía trước, mặt đầy hứng thú bừng bừng —— bọn họ tới muộn, ngồi ở một góc hẻo lánh.
Ai ngờ hai hộ vệ còn vô cùng vinh dự, giải thích cho An Trường Khanh: “Hình như từ Nghiệp Kinh truyền đến không ít thoại bản, bá tánh Nghiệp Kinh vô cùng kính yêu Vương gia và Vương phi, liền biên soạn rất nhiều thoại bản tán dương. Thư sinh Nhạn Châu vừa thấy, tất nhiên không thể lạc hậu. Vương gia trấn thủ Nhạn Châu nhiều năm, Vương phi lại một lòng cầu phúc lợi cho bá tánh Nhạn Châu, sao bá tánh Nhạn Châu có thể không so sánh với Nghiệp Kinh? Liền có thư sinh đặc biệt viết thoại bản mới ca tụng Vương gia và Vương phi. Nghe nói trừ thoại bản, còn có không ít thơ ca đó!”
Chỉ là thơ ca không được hoan nghênh như thoại bản với thuyết thư tiên sinh, mới không có danh tiếng thôi. Hiện giờ được hoan nghênh nhất ở trà lâu đó là chuyện kiếp trước của Vương gia và Vương phi. Phàm là có sân, cả buổi đều chật ních!
Ngay cả binh viên trong quân doanh đều là đối tượng hâm mộ của các bá tánh, không chỉ có thể bảo vệ quốc gia, còn có thể ngày ngày nhìn thấy Vương gia và Vương phi!
Tác giả có lời muốn nói:
#viết vào chỗ trống#
Túng Túng: Ta rất muốn ___, nhưng mà không được.