Châu Ngọc Thúy giật thót cả mình, tức giận nói: “Chẳng phải mẹ đã nói rồi sao? Đều tại thằng vô dụng đó đánh bà kia, suýt chút nữa đã liên lụy đến chúng ta rồi”.
“Mẹ nói dối!”
Tần Y vẫn đang vô cùng tức giận, đỏ ngầu hai mắt rống giận: “Mẹ, từ bao giờ mẹ lại trở nên như thế này? Nếu vừa nãy không có anh Thanh, chúng ta có thể dễ dàng ra khỏi nhà hàng không?”
“Tất cả mọi phiền phức đều do mẹ gây ra, cho dù anh rể đã đánh người phụ nữ kia thì cũng là vì giúp mẹ”.
“Mới đầu mẹ không biết thân phận của Vương Lộ Dao kia nên đánh nhau với bà ta rất hăng, sau đó biết bà ta là ai rồi thì sợ tái cả mặt!”
“Sợ thì cũng thôi đi, mẹ còn đẩy con ra cho người ta tát để bảo vệ chính mình.
Có người mẹ nào như mẹ không?”
“Nếu không ngờ anh rể, e là bây giờ chúng ta đã nằm trong bệnh viện rồi nhỉ?”
“Mẹ thì hay rồi, bây giờ đổ hết trách nhiệm lên đầu anh rể, mẹ đúng là mặt dày!”
Tần Y càng nói càng đau lòng, nói đến sau cùng thì khóc rống lên như để giải tỏa hết mọi uất ức trong lòng.
Cuối cùng Tần Thanh Tâm cũng đã biết được sự thật, khó tin nhìn Châu Ngọc Thúy: “Mẹ, mẹ lại có thể đẩy Y Y ra cho người ta tát sao! Sao mẹ có thể làm ra chuyện này? Lẽ nào mẹ không đau lòng sao?”
“Câm miệng! Im lại cho mẹ!”
Châu Ngọc Thúy chua ngoa, gào lên: “Nhà họ Trương là gia tộc hàng đầu, chúng ta có thể đắc tội với dâu nhà họ Trương không? Mẹ cũng không muốn phải khép nép nhún nhường! Nhưng nếu mẹ không làm vậy thì bọn họ có dễ dàng tha cho chúng ta không?”
“Mẹ nói như vậy thì ý mẹ là bọn họ thả chúng ta đi vì mẹ đã khép nép nhún nhường chắc?”, Tần Y giễu cợt.
“Chứ còn sao nữa? May là ông Trương hiểu chuyện, nghe được lời khẩn cầu của mẹ, nếu không chúng ta có thể ra khỏi nhà hàng không?”, Châu Ngọc Thúy cực kỳ mặt dày nói.
“Ha ha! Gặp nhiều người mặt dày rồi nhưng mặt dày đến cỡ này thì chưa bao giờ gặp.
Ấy thế mà cái người mặt dày vô địch thiên hạ này lại chính là mẹ ruột của tôi!”, Tần Y cười mỉa mai.
“Bốp!”
Châu Ngọc Thúy tát Tần Y rồi quát: “Chị ăn nói với mẹ thế đấy à?”
“Mẹ! Sao mẹ có thể đánh Y Y chứ?!”
Tần Thanh Tâm căm phẫn: “Con bé có nói sai câu nào đâu?”
“Chị im miệng cho mẹ!”, Châu Ngọc Thúy giơ tay định tát Tần Thanh Tâm.
Tần Thanh Tâm chợt giơ tay nắm cổ tay bà ta lại, lạnh lùng nói: “Mẹ không xứng làm một người mẹ!”
Nói rồi, cô hất tay Châu Ngọc Thúy ra, quay người đi lên lầu.
Tần Y đỏ ngầu hai mắt, nước mắt rơi lã chã: “Con hận mẹ!”
Cô ta nói xong câu này thì chạy ra khỏi nhà.
Châu Ngọc Thúy giãy đành đạch, khóc rống lên: “Con với chả cái, kiếp trước tôi tạo nghiệp gì, kiếp này mới đẻ ra hai đứa con gái như thế này chứ?”
Bà ta khóc một lúc lâu mà chẳng có ai ra thì nín khóc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai con vô ơn, bà nuôi báo cô hai đứa mày”.
Bà ta chửi xong lại nhìn lên lầu, nghiến răng nói: “Đều tại thằng vô dụng mày, nếu không phải mày, mẹ con tao sẽ không trở mặt với nhau”.
Dương Thanh biết rõ chuyện xảy ra dưới lầu, hít sâu một hơi rồi lấy điện thoại ra gọi: “Sâm Ba, cậu muốn đi theo tôi đúng không? Bây giờ tôi giao cho cậu một nhiệm vụ quan trọng…”
Tần Thanh Tâm ngồi một mình một hồi lâu mới trở lại phòng, hai mắt đỏ ửng, rõ là mới vừa khóc xong.
“Dương Thanh, vừa nãy Y Y đã nói hết mọi chuyện cho em biết rồi.
Mẹ em có lỗi với anh, em xin lỗi!”, Tần Thanh Tâm áy náy nhìn người đàn ông trước mặt.
Dương Thanh lắc đầu, khẽ cười: “Chỉ cần là người em thương yêu, anh đều cố gắng chấp nhận, em không cần phải xin lỗi anh”.
Tần Thanh Tâm cảm động, mắt đỏ hoe: “Rõ ràng anh có thể ở nhà cao cửa rộng, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp nhưng lại đến ở nhà em, thiệt thòi cho anh rồi”.
“Đối với anh, có thể bầu bạn bên em và con gái là hạnh phúc to lớn nhất đời anh”, Dương Thanh chân thành nói.
Một bên khác, sau khi Tần Y ra khỏi nhà, một mình tới quán bar Ánh Trăng nổi tiếng ở Giang Hải.
Lúc này, cô ta chỉ muốn uống say để quên hết sự đời.
Dù là ở đâu, người đẹp vẫn luôn là tiêu điểm của mọi ánh nhìn, rất nhiều người nhòm ngó Tần Y.
“Cậu Phong, con bé kia nhìn nuột ghê, trông có vẻ như đang thất tình, muốn mượn rượu giải sầu, nói không chừng còn đang thấy trống vắng đấy, cậu Phong có muốn sang an ủi em ấy chút không?”
“Ha ha, được, tôi sang an ủi đây”.
Tần Y đang cắm đầu uống rượu, không để ý tới nguy hiểm sau lưng mình.
“Em gái, em đi mình hả?”
Một thanh niên tầm ba mươi tuổi, bưng một ly Lafite đắt đỏ, cười híp mắt ngồi xuống đối diện Tần Y.
Tần Y lạnh lùng nhìn người thanh niên cười, quát lên: “Biến!”
“Em gái, anh tự giới thiệu trước nhé, anh tên Quan Tuyết Phong, là chủ của quán bar này”, anh ta cười giới thiệu.
“Ào!”
Anh ta vừa dứt lời, Tần Y đã hắt ly rượu trong tay vào mặt anh ta, tức giận quát: “Biến đi cho tôi!”
– —————————
.