Chiêu Vương kích động cả người bỗng run nhẹ.
” A Hoà.”
Dương Thiên Hoà là tên của nhị hoàng phi, nàng ta dịu dàng hoàn toàn khác xa với lúc luyện kiếm, trước kia nàng ta không như vậy để mà nói nàng ta bắt đầu dịu dàng từ tốn từ bao giờ thì chắc phải kể đến lúc vừa mới thành thân.
Chiêu Vương cũng không hiểu, trước đó nàng có đanh đá bao nhiêu thì sau khi thành thân nàng lại dịu dàng bấy nhiêu.
Đệ đệ của nàng ta là Dương Thiên Minh, nhà không còn ai khác ngoài tỷ tỷ cho nên Chiêu Vương đã cho ở cùng.
Thiên Hoà ngồi xuống, nàng cầm đũa lên gắp một miếng thịt vào bát cơm của Chiêu Vương.
” Hình như huynh không ăn gì cả.”
Chiêu Vương ngại ngùng, Thiên Hoà bề ngoài làm như bình tĩnh nhưng trong lòng thật ra đã muốn chạy đi.
Thiên Minh, tên đệ đệ hống hách của nàng ta đã vội đứng dậy.
” Đệ ăn xong rồi, đợi tỷ mãi thức ăn nguội hết rồi, không còn ngon nữa.”
Thiên Hoà cầm đôi đũa của mình chắc chắn rồi phi thẳng về phía Thiên Minh, hắn né được còn có phần bất ngờ, đôi đũa cắm chặt trên cột nhà, tỷ tỷ hắn ra tay thật.
” Sao tỷ lại…?”
Thiên Hoà, đập bàn đứng dậy.
” Chỉnh lại thái độ đi, ăn nói không được vô lễ, ta đã dạy đệ rất nhiều lần rồi còn gì.”
Chiêu Vương cũng vội đứng lên giảng hoà cho họ, bởi đây vốn là chuyện thường ngày mà chàng ta thấy, chỉ là hôm nay Thiên Hoà có chút nóng nảy thôi, đối với chàng nàng ta dịu dàng thì đối với đệ đệ của mình nàng ta lại khác.
” Đừng cãi nhau nữa, ta thấy cũng không có gì to tát đâu.”
Thiên Hoà cầm cả cái ghế lên ném về phía Thiên Minh, hắn không đỡ kịp liền bị ngã xuống, Thiên Hoà lại gần dùng chân ghì lên ngực đệ đệ mình.
” Không nhớ cha dạy gì sao? còn để ta phải nói nữa, đệ nên nhớ đây không phải nhà của đệ.”
Chiêu Vương vội chạy qua năn nỉ
” Thiên Hoà, chỉ là đệ đấy coi chúng ta là người một nhà rồi nên không kiêng nể thôi, ta cũng đâu có phân biệt gì đâu, ta không thấy khó chịu đâu, muội bỏ chân ra đi.”
Thiên Hoà vẫn không bỏ chân ra, đợi Thiên Minh nhận lỗi thì thôi.
Thiên Minh còn không nói gì, Chiêu Vương lại khó xử đứng chờ trồng ở đó.
Thiên Hoà khoanh tay vào nhìn đệ đệ, hồi lâu sau Thiên Minh mới nói.
” Được rồi, đệ sẽ sửa, tỷ bỏ chân ra đi.”
Thiên Hoà càng dùng sức đạp mạnh hơn.
” Nói sao?”
Thiên Minh cam chịu nói.
” Đệ xin lỗi, đệ nhất định sẽ sửa.”
Thiên Hoà miễn cưỡng bỏ chân ra, Thiên Minh vốn sợ Thiên Hoà là bởi hắn ta không phải đối thủ của tỷ tỷ, ngoài giỏi bắn cung ra hắn cũng chỉ biết vài thế võ biết dùng chút kiếm.
Hắn đứng dậy phủi phủi rồi quay người đi, Thiên Hoà không chịu được lại gọi hắn lại.
” Nói gì?”
Thiên Minh lại quay lại hằn học nói.
” Tỷ tỷ đệ đi có việc chút, tỷ tỷ cùng với tỷ phu cũng mau ăn cơm đi, cơm đã nguội hết rồi.”
Thiên Hoà lại lần nữa bắt bẻ.
” Đệ không cần nói cho ta biết đệ đi đâu, hai chữ tỷ phu hơn một năm nay đệ thốt ra đếm trên đầu ngón tay, vậy mà còn dám mở miệng ra đòi huynh ấy tìm nương tử cho?”