Lục Hàm Chi lẳng lặng nghe, cũng không đáp lời.
Có lẽ Quận Chúa Chiêu Vân cũng không cần cậu đáp lời, có vài con đường mà nàng ấy nhất định phải tự đi.
Lúc lâu sau, Lục Hàm Chi mới lên tiếng: “Có phải Quận chúa có một ma ma đã theo hầu nhiều năm không?”
Quận Chúa Chiêu Vân đáp: “Đúng, nhưng đó là ma ma của mẹ ta, Lưu ma ma.”
Lục Hàm Chi gật đầu: “Về sau nếu có việc, Quận chúa cứ việc hỏi trưởng bối nhiều vào, bà ấy đã ở chốn nhà cao cửa rộng nhiều năm, nhất định sẽ giúp Quận chúa bày mưu tính kế.”
Nếu cậu nhớ không lầm thì ma ma kia của Trưởng công chúa chính là gián điệp của Vũ Văn Mân.
Gián điệp của Vũ Văn Mân đương nhiên không phải kẻ ngốc.
Quận Chúa Chiêu Vân suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn gật đầu, vô thức vuốt ve khăn tay trong ngực, cuối cùng vẫn không trả lại.
Nàng không ở lâu, chỉ ngồi chốc lát đã đi.
Lục Hàm Chi tiễn nàng ra cửa, cuối cùng còn dặn: “Quận chúa có thai, nếu không hoàn toàn đảm bảo được thì phải cố gắng ở trong phòng đừng ra ngoài, đừng gặp Tô Uyển Ngưng. Càng phải cẩn thận mấy chuyện ngoài ý muốn như nước lửa các thứ, nói chung là nếu đã đến nơi chứa thị phi, khó tránh khỏi sẽ gặp phải người gây thị phi.”
Chiêu Vân gật đầu, xoay người đi khỏi phủ An thân vương.
Lục Hàm Chi nhìn bóng lưng yếu đuối của nàng dần xa, khẽ thở dài.
Sinh ra trong hoàng gia còn không bằng sinh ra trong gia đình bình thường, vậy còn có thể sống tự do tự tại chút.
Cậu xoay người định vào phủ, ai ngờ vừa quay đầu lại đã đụng trúng lồng ngực của Vũ Văn Mân.
Lục Hàm Chi xoa trán mình, vô thức sờ mó trước ngực đối phương, muốn duỗi tay vạch vạt áo: “Ngài giấu gì trong ngực thế? Mặc áo giáp bên trong hả?”
Nhưng cậu chỉ sờ được một mảnh ấm áp, bên trong là cơ ngực săn chắc.
Lục Hàm Chi chậc một tiếng: “Mấy người tập võ các ngài ấy, người cứng như thế, lúc ngủ không thấy cấn sao?”
Mặt Vũ Văn Mân không đổi sắc: “Bởi vì bọn ta không tự “ngủ” với chính mình.”
Lục Hàm Chi:???
Đm Vũ Văn Mân, đúng là càng học càng hư hỏng!
Có đôi khi Lục Hàm Chi cảm thấy cợt nhả là thứ có thể lây được.
Vũ Văn Mân đang yên lành làm một đứa trẻ ngoan mặt liệt, ai ngờ lại bị mình dạy cho càng ngày càng lệch lạc, đúng là một khi đã “răm” thì sẽ không dừng được.
Cậu nghiêm túc tự kiểm điểm mình, em biết sai nhưng lần sau em vẫn thế nữa.
Lục Hàm Chi hỏi: “Cần ta đi tiếp rượu cùng không?”
Vũ Văn Mân vẫn còn canh cánh trong lòng với việc tiếp rượu: “Không ai dám kêu thân vương phi tiếp rượu.”
Lục Hàm Chi nói: “Hôm nay Hoàng thượng không tới, chúng ta có thể bỏ bớt rất nhiều khâu nhỉ?”
Vũ Văn Mân đáp: “Thân thể đại ca khó chịu nên đã gọi Lâm thần y qua.”
Lục Hàm Chi hỏi: “Nhị tẩu thế nào rồi?”
Vũ Văn Mân đáp: “Có Lâm thần y ở đó, không có gì đáng ngại.”
Lục Hàm Chi gật đầu, cái thai này của Đại hoàng tử đúng là mỗi ngày đều mệt.
Vũ Văn Mân lại nói: “Bài thơ mới vừa rồi của ngươi… Là viết cho “móng heo lớn” của ngươi à?”
Lục Hàm Chi suy nghĩ một chút, không biết phải trả lời thế nào.
Đó là một bài thơ tương tư mà cậu vô tình thuộc, chỉ dùng để đối phó với đám văn nhân nhã sĩ kia.
Lục Hàm Chi chỉ đành nói: “Nếu ta nói ta viết cho Vương gia, ngài có tin không?”
Vẻ mặt Vũ Văn Mân kiểu “Chắc ta tin ngươi á”, tên nhóc này hư hỏng thật.
“Tên nhóc hư hỏng” cợt nhả bỏ đi, lúc đi ngang qua người hắn còn quay lại liếc mắt đưa tình: “Chờ ngài đến động phòng đó nha!”
Vũ Văn Mân mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại có gì đó khác thường.
Đúng là tối nay bọn họ sẽ động phòng, nhưng đây chỉ là cuộc hôn nhân hợp tác cùng có lợi, định sẵn sẽ không thể diễn ra một trận “yêu tinh đánh nhau”(*) vui sướng đầm đìa rồi.
(*) Nghĩa bóng: quá trình quan hệ tình dục, được nhắc đến trong Hồng Lâu Mộng.
Dù sao Lục Hàm Chi vẫn còn đang chờ “móng heo lớn” của cậu, mà hắn thì không thể chiếm hời của người ta được.
Tiệc cưới tiếp tục đến tận đêm khuya, các quý nhân trong kinh mới chịu tản đi.
Chỉ còn người nhà họ Nhung là còn ở lại phủ An thân vương, muốn trò chuyện với người nhà của mình.
Hôm ấy lúc đi ngang qua phủ Thái Tử đã nhìn thấy người của Hoàng Hậu đang thò đầu ra quan sát.
Mỗi một hành động cử chỉ của người nhà họ Nhung đều có thể tác động tới lòng người trong triều.
Vũ Văn Mân ngồi nói chuyện với gia chủ nhà họ Nhung một hồi lâu, sau đó đối phương cũng giục hắn nhanh chóng vào động phòng.
Vũ Văn Mân rất xấu hổ, nhưng đêm nay hắn vẫn phải ở lại trong phòng tân hôn một lúc, đợi đến khi mọi người ngủ hết thì mới đến thư phòng ngủ.
Về sau Lục Hàm Chi sẽ ở Hàm Ngọc Các, còn hắn sẽ ở lại tiền viện.
Cho cậu thân phận này cũng là để sau này cậu có thể tùy cơ ứng biến, hắn luôn cảm thấy với sự thông minh của Lục Hàm Chi, chỉ dừng lại làm một tiểu lang quân tối ngày lo chuyện chồng con thì quá phí.
Lục Hàm Chi đã trở về nghỉ ngơi từ sớm, cậu đã chạy nhảy suốt cả ngày, về nghỉ sớm vẫn hơn.
Lúc này cậu đang nằm trên giường, Vũ Văn Mân mới bước vào đã thấy Loan Phượng đang bế A Thiền đi ra ngoài.
A Thiền đã ngủ, bé mà ngủ thì sẽ ngủ suốt đêm, không hề khóc quấy.
Đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Vũ Văn Mân vén màn đỏ lên, thấy Lục Hàm Chi đang nằm im ru quay mặt vào trong, ngủ rồi à?
Cậu chỉ mặc quần áo lót màu đỏ, không cả đắp chăn.
Hiện đang là cuối thu, ăn mặc mỏng manh như vậy, đợi ngủ dậy sẽ bị cảm mất.
Hắn tiến lên muốn đắp chăn cho cậu: “Sao lại không đắp chăn?”
Bỗng có một mùi thơm rất đậm đà xông vào mũi, bàn tay đang đụng vào bả vai cậu cũng thấy nóng hổi.
Vũ Văn Mân nhíu mày, lập tức nhận ra vấn đề.
Có lẽ Lục Hàm Chi đã nhận ra là hắn đã vào, cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn bị kỳ phát tình làm cho đỏ hồng.
Cậu hít sâu một hơi như đang cực độ kiềm chế.
Đáng tiếc thời kỳ phát tình của tiểu lang quân thật sự quá mạnh, cậu không thể áp chế được sự khát cầu Vũ Văn Mân của mình.
Vì vậy cậu chậm rãi đứng dậy, giơ tay lên ôm lấy cổ Vũ Văn Mân, bỗng nhiên hôn lên môi hắn.
——————————