“Tàng Phong?”
Vu Đan gật đầu: “Nghe đâu lần giao dịch tại bến Kim Cảng này chính là tình báo của Tàng Phong gửi tới, nhưng dựa theo tình hình hiện tại thì xem ra cảnh sát ngầm của chúng ta rất có thể sớm đã bị phát hiện, cho nên mục tiêu tìm kiếm cứu nạn lần này là hai người.”
“…”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đôi mắt đỏ hoe của Tưởng Thành cứ lặp đi lặp lại hiện rõ trong tâm trí cô.
“Anh biết!”
Giọng điệu và nét mặt của Tưởng Thành khi đó như một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu cô.
Cảnh sát ngầm? Tàng Phong?
Chu Cẩn nghi hoặc, trong lòng trào dâng đủ loại phỏng đoán.
Vu Đan vẫn đang léo nhéo bên tai cô, khuyên cô đừng quan tâm tới những chuyện này mà cố gắng dưỡng thương cho thật tốt mới tính tiếp, rồi lại nhắc tới việc ở trong phòng chỉ huy, khi Giang Hàn Thanh nghe thấy Triệu Bình nói một mình cô đi bắt người, hoảng sợ đến nỗi mặt mũi tái xanh….
Nhưng Chu Cẩn không nghe lọt một lời nào.
Mười một giờ đêm, Giang Hàn Thanh và Chu Cẩn trở về nhà.
Tay Chu Cẩn không tiện lắm, Giang Hàn Thanh giúp cô bóp kem đánh răng.
Giang Hàn Thanh vắt khô khăn nóng muốn lau mặt cho Chu Cẩn, Chu Cẩn ngại việc này sẽ làm phiền tới anh, nói: “Để em tự làm.”
Cô giành lấy khăn, tuỳ ý lau qua hai lần. Chu Cẩn kẹp phần tóc gãy sau tai, lộ ra làn da trắng nõn, lúc này Giang Hàn Thanh mới để ý thấy trên trán cô còn có một vết thương nhỏ.
“Đừng động đậy.”
Anh nắm tay Chu Cẩn, vén mớ tóc bị gãy ra để nhìn rõ hơn vết thương. Ngón tay xoa xung quanh trán, thấy Chu Cẩn khẽ hắng giọng. Giang Hàn Thanh nhẹ nhàng hỏi: “Đau không?”
Chu Cẩn lắc đầu: “Không đau.”
Giang Hàn Thanh thở dài thấp giọng nói: “Đi theo anh.”
Anh kéo Chu Cẩn, đặt cô ngồi xuống giường, rồi ra kệ tìm hộp thuốc, cẩn thận xử lý vết thương cho cô.
Khuôn mặt của Giang Hàn Thanh gần trong gang tấc, hô hấp cũng vậy, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô. Đường nét trên khuôn mặt của anh anh tuấn hài hoà, ánh sáng nhẹ nhàng phủ bóng dưới hàng lông mi dài, che đi đôi mắt tĩnh lặng của anh.
Chu Cẩn nhìn đến ngây ngốc. Môi cô mấp máy, trong lòng có rất nhiều khúc mắc muốn giãi bày với anh, nhờ Giang Hàn Thanh cho ý kiến, nhưng chuyện này còn liên quan đến Tưởng Thành…
Chu Cẩn muốn nói nhưng lại thôi.
Giang Hàn Thanh nhanh chóng bắt được cảm xúc của cô một cách dễ dàng, hỏi: “Em muốn nói gì với anh?”
Cô nén những nghi ngờ và mớ lộn xộn trong đầu xuống, trả lời: “Không có.”
“…”
Có lẽ anh nên nói với Chu Cẩn là lần sau nếu muốn nói dối anh, tốt hơn là nên kiểm soát cơ thể và hô hấp một chút.
Giang Hàn Thanh đưa tay lên, ngón tay cái xoa xoa mặt cô, nói: “Chu Cẩn, lần sau đừng làm như vậy nữa, được không?”
Chu Cẩn không cố chấp nữa, gật đầu đồng ý: “Em biết rồi.” Cô dừng lại, dường như nghĩ đến điều gì đó rồi hỏi anh: “Rốt cuộc anh tìm đến đó bằng cách nào?”
Rõ ràng là đội tìm kiếm cứu hộ vẫn chưa đến.
Cộng thêm lần trước ở bar Phượng Hoàng Lửa, dường như Giang Hàn Thanh luôn là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh cô.
Giang Hàn Thanh quỳ một gối, ngước lên nhìn cô hồi lâu cũng không trả lời, vươn người hôn lên môi cô. Chu Cẩn thuận theo nhắm mắt lại, nhưng lần này cô lại lơ đãng, phản ứng có chút tê dại.
Dường như Giang Hàn Thanh cũng ý thức được, nhưng không rút lui mà ôm lấy gáy cô tiếp tục nếm mút, nụ hôn vừa nóng bỏng lại dịu dàng.
Chu Cẩn đẩy vai anh, né tránh nụ hôn ngày càng thăm dò vào sâu hơn.
Tâm trí cô rối bời, có nhiều chuyện nghĩ không thông, thực sự không thể nâng tâm trạng của mình lên được: “Em hơi mệt.”
“…” Yên lặng một hồi, Giang Hàn Thanh nói: “Em ngủ đi.”
Có lẽ là vì quá mệt, ý thức của Chu Cẩn nhanh chóng chìm vào vực sâu tăm tối.
Cô không biết từ khi nào có một đoạn đường trải dài dưới chân, cô đi về phía trước, cứ thế mà đi cho đến khi trước mặt hiện ra một cánh cửa rất quen thuộc.
Chu Cẩn đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bản thân mình khác đang cuộn tròn trên ghế sô pha ôm chăn.
“Ngủ một lát đi?” Tưởng Thành ngồi ở bên cạnh cô, cách qua lớp chăn mỏng vỗ nhẹ lưng cô, như đang dỗ dành: “Có muốn ăn chút gì không?”
Có mùi khói thuốc thoang thoảng trên đầu ngón tay anh. Tưởng Thành bắt đầu hút thuốc từ khi nào? Có lẽ là trong khoảng thời gian đó. Nhưng anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô, có lúc ngoài ban công, đôi khi ở ngoài cửa.
Có điều cô không mấy để tâm đến những điều này.
Cô co mình vào trong chăn, dựa vào lòng Tưởng Thành, tủi thân khóc với anh: “Em muốn anh trai em trở về.”
“Hãy tin anh, sớm muộn gì cũng có ngày, anh sẽ đích thân bắt được những tên đó và trả thù cho anh Xuyên.” Tưởng Thành vội lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, đừng khóc nữa, coi như anh cầu xin em, nghe lời anh, dậy uống ngụm cháo rồi đi ngủ nhé.”
Hình như anh đi xuống bếp, cô đợi rất lâu, nhưng lại không đợi được nữa. Vừa lúc cô muốn đi tìm anh thì thấy Tưởng Thành không biết từ lúc nào đã mặc quân phục, đội mũ cảnh sát, chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô có chút lo lắng: “Anh đi làm gì thế?”
“Tiểu Ngũ, là anh không tốt.” Tưởng Thành quay đầu lại nhìn về phía cô, ấn nhẹ vành mũ cảnh sát, ánh mắt đượm buồn, khóe miệng vẫn mang ý cười, “Sau này em đừng khóc nữa.”
Ánh sáng trên đầu dần lụi tắt, tất cả cảnh vật xung quanh đều chìm vào biển sâu tối tăm.
Cô không nhìn thấy Tưởng Thành, chỉ thấy bả vai đau dữ dội.
Cô vội gọi tên anh: “Tưởng Thành!”
Càng đuổi theo thì chân càng bước vào khoảng không vô định.
…
Giang Hàn Thanh nhanh chóng bị đánh thức, trên cánh tay lạnh ngắt, là nước mắt của Chu Cẩn. Anh nhấc người dậy, ôm mặt cô và lau đi những giọt nước mắt trên má cô.
“Em gặp ác mộng sao?” Anh nhỏ giọng, ôm Chu Cẩn vào lòng, “Không sao, không sao rồi.”
Chỉ là trong đêm tối mịt mù này, tiếng nói mớ của Chu Cẩn vang lên quá rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.
Cô ở trong giấc mơ thấp giọng khóc lóc gọi: “Tưởng Thành.”