– không!! Tránh xa tôi ra..!!- Uyên gào khóc nức nở,người run rẩy,nỗi ám ảnh vẫn bao quanh lấy Uyên,Việt hiểu chỉ im lặng ôm chặt Uyên,nhìn người con gái anh yêu chịu tổn thương khiến Việt đau từng khúc ruột…
Đêm tĩnh lặng,trong căn phòng trước kia Phong để Hy ở,những kí ức không mấy tốt đẹp khiến nhỏ khó mà quên được,nhưng thà đối diện còn hơn trốn tránh,với thân phận của mình bây giờ nhỏ không còn phải sợ ai nữa,cũng nên cảm ơn hắn,vội vàng chấp nhận yêu cầu của nhỏ.Hy ngồi trên thành cửa sổ ngắm cảnh đêm,hình ảnh người con trai ấy luôn hiện hữu trong trái tim nó,đều là tại nó,hết lần này đến lần khác đẩy người con trai ấy đi.Nhưng thế này cũng tốt,ít nhất tên khốn đó sẽ để những người nó yêu thương được yên.
Bên ngoài tiếng gõ cửa của cô giúp việc
– Vào đi!!-Hy ra lệnh,cô giúp việc bước vào đặt khay đồ ăn nhẹ lên bàn,Hy vẫn mải nhìn ra cửa sổ không để ý đến
– Tiểu thư! Lâu rồi mới gặp lại!- Y Trân vừa cất lời,cũng là lúc Hy thấy chất giọng quen quen vội quay sang,cô ta không ngần ngại chạy lại ôm chầm lấy như thể gặp lại tri kỉ
– Y Trân??- Hy bỗng ngạc nhiên,không hề đẩy ra vẫn để cô ta ôm lấy mình,giọng nói trở nên dịu dàng
– em rất vui khi gặp lại tiểu thư!- Trân vui mừng, như đứa trẻ,thật lòng nhìn cô ta Hy cũng cảm thấy có chút thân thuộc không hề xa cách nên nét mặt nhỏ cũng trở nên hân hoan hơn.
– thật là cô cũng không khác lúc trước là bao!-nhỏ thở dài rồi lắc đầu
– Tiểu thư đã rời khỏi đây bằng cách nào? Đã sống ở đâu trong suốt một năm ấy? Thật không tin được tiểu thư chính là con gái của ông chủ…!- Y Trân không ngừng đưa câu hỏi,gương mặt đúng kiểu thắc mắc vô cùng như thể nếu không giải đáp hết thảy sẽ khiến cô ta không cách nào hiểu được mọi chuyện. Hy lắc đầu, rồi từ từ giải thích từng chuyện, thực lòng nhỏ cũng muốn tìm người tâm sự và Y trân là người thích hợp nhất bây giờ…
Đến tối,trên hành lang dài tăm tắp,một căn phòng nằm riêng biệt trong biệt thự,rất ít đám người hầu qua lại,nó được biết từ khi nó mất tích,Âu Phong hắn không thèm ngó ngàng gì đến Kiều Ân,càng không cho cô ta làm bất cứ điều gì,chính vì vậy mà Ân đâm ra trở nên bị cô lập… bất giác Hy chợt cười.
– Y Trân thay cô ta cầm lấy khay đồ ăn!
– Không không được tiểu thư…!- Cô giúp việc đang cầm lấy khay đồ ăn run rẩy,nhưng Trân cũng không sợ nhanh chóng giằng lấy khay đồ ăn sau đó theo Hy cùng vào trong. Bên trong Ân đang ngồi trước bàn trang điểm tút tát lại nhan sắc thấy tiếng mở cửa lại nghĩ đám giúp việc mang đồ ăn tới không quay lại mà vội lên tiếng.
– bộ các ngươi muốn nghỉ việc hết sao,tiểu thư đây sắp chết đói rồi!
Ân dứt lời,khoảng không im lặng không ai lên tiếng chỉ nghe thấy tiếng khay đồ ăn kêu “cạch” một tiếng đặt trên bàn,Ân thấy lạ liền quay đầu lại.
– Ăn nói lỗ mãng như thế này thật không giống cô chút nào!
Hy đã ngồi yên vị trên chiếc sofa,dáng ngồi vô cùng khoan thái,chân bắt chéo,hai tay đan lại nhau, Y Trân đứng bên cạnh, thấy Hy ngồi đó còn ung dung nhìn chằm chằm về phía cô khiến Ân sợ hãi đứng không vững nữa,miệng lắp bắp không nói thành lời
– Cô?? Cô sao lại ở đây??- Ân suốt ngày trong phòng đến mụ mị đầu óc mất rồi,nó về đây mà cô hoàn toàn không hề hay biết,cũng chẳng ai thông bao lấy một câu
– Âu Phong không nói với cô sao?… à quên,tôi nên gọi cô là chị dâu mới phải nhỉ?
Ân từ từ đi lại,cô ta ắt hẳn vẫn còn run rẩy khi nó xuất hiện ở đây,lại còn ngang nhiên vào phòng cô,không phải cô ta chết rồi sao,chẳng lẽ… Hy đưa mắt nhìn Ân,bộ dạng cô ta bây giờ nó cũng đoán ra được phần nào.
– là Âu Phong anh ấy tìm ra tôi? Có phải cô rất ngạc nhiên không? Cô sẽ còn không tin được là tôi lại là con ruột của ông Âu và chính Phong là người giúp tôi tìm lại được thân phận này!!
Ân như kẻ mất hồn,chợt khựng lại,nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh,đáp lại
– hazz? Vậy thì sao? Cô nghĩ mình sẽ làm được gì tôi? Tôi là…!
– Là gì? -Hy chợt ngắt lời,nhẹ nhàng đứng dậy tiến sát lại phía Ân,khiến Ân sợ hãi lùi lại
– Âu Phong vẫn nhớ đến tôi,vẫn tìm tôi suốt bao lâu,… cảm giác cô thế nào? Đau đớn phải không? Cướp lấy người yêu của người khác xem ra có vẻ rất thú vị phải không?
– Cô!- Ân cứ thế lùi lại từng bước của Hy,lời của nó đã doạ Ân đến không còn chút bản lĩnh nào mà đối đáp lại,Ân như không còn tâm trí nào để nghĩ đến việc phản kháng,cứ thế bị lời nói của Hy dày vò.
– tôi chỉ học tập cô một chút thôi,trông cô bây giờ đã không chịu được rồi!- bất ngờ Hy cầm lấy tay cô ta kéo lên,tay còn lại giơ lên không chần chừ mà giáng một cái tát vào mặt Ân,rồi không chút thương tiếc buông tay đẩy Ân ngã xuống
Trông cô ta bây giờ thật thảm hại,yếu ớt để nhỏ chà đạp,so với nhưng gì cô ta làm thì nó vẫn còn quá nhân từ.
– đau lắm phải không? Chắc không đâu,mặt cô dày thế này cơ mà! Sao cảm nhận được chứ! So với việc cô muốn gϊếŧ tôi và Tuệ Nhi,thì cái tát này còn quá nhân từ với cô rồi!
– Cô im đi! Người đâu!! Người đâu!!- Ân như bị dồn vào đường cùng lại thêm việc quá đỗi sợ hãi,Hy bây giờ đối với cô ta thật đáng sợ,chỉ biết kêu gào,thêm vào đó tiếng khóc bên trong phòng của đứa trẻ cũng càng lúc càng lớn…
– Cô gọi to lên,thế này thì không ai nghe thấy đâu!!- Hy cúi xuống tay nhỏ kéo cằm Ân lên ánh mắt sắc lạnh,rồi quay về phía căn phòng phát ra tiếng khóc… Ân như giật mình cầm lấy tay nó theo ánh mắt Hy nhìn về Dương Kiệt,khẩn khoản cầu xin
– Xin cô xin cô đừng động đến thằng bé… xin cô!!
Nhỏ nghe xong chỉ nhếch mép cười một tiếng,lạnh lùng phủi tay khỏi Ân,cũng chẳng mảy may lời Ân nói,nhỏ vốn chẳng muốn động đến đứa trẻ,hôm nay đến đây chỉ để muốn dằn mặt Ân,sau bao việc cô ta làm,nhỏ chỉ muốn cô ta nhận chút bài học,nhưng thế thì quá dễ dàng với cô ta,thà rằng để cô ta sống không bằng chết
– Tôi sẽ không động đến đứa trẻ!! Y Trân,mang khay đồ ăn đến đây
– Vâng! Tiểu thư!- Trân từ từ mang đến,Hy cầm lấy rồi đứng lên,từ trên cao tay nhỏ buông thõng,khay đồ ăn từ trên rơi xuống trước mặt Ân,vũng vãi,bắn vào mặt Ân, Kiều Ân mặt mũi tối sầm như rơi xuống vực thẳm, cắn chặt môi câm nín…
– Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút,chừng nào tôi còn ở đây,cô ít nhiều cũng nên hiểu rõ một vài chuyện, đừng cố gắng làm những việc trái lương tâm,quả báo sớm muộn cũng sẽ đến với cô!!
Hy quay người bước ra khỏi cửa,bên trong chỉ nghe thấy tiếng Ân chửi bới,điên cuồng hất văng mọi thứ…