Nguyên bản đang chuẩn bị lấy thuốc Thẩm Ngật Tây nghe thế ngoài ý muốn một lát, không biết anh nghĩ tới cái gì, tay lấy thuốc lá thu lại, lấy hộp kẹo nhuận hầu mở ra ném một viên vào miệng.
Anh biết ở đầu kia gặp chuyện gì, nhưng không cắt ngang cô.
Bên kia tên gầy như khỉ đó mở miệng: “Vậy thì ngại quá, tên Lộ Trí Viễn này không biết nhìn sắc mặt người khác, mới nãy đã bị chặt một ngón tay rồi.”
“Cô không hỏi tôi cũng quên nói, một ngón tay một ngàn, đống nợ đó vẫn còn thiếu một ngàn.”
Lộ Vô Khả nắm điện thoại, trên mặt cảm xúc không phập phồng chút nào: “Số tiền này tôi trả giúp ông ta, đến đâu trả đây?”
Tên kia biết chiêu khổ nhục kế này dùng với những người nhà cắn chết không hỗ trợ trả tiền lần nào cũng hữu dụng, ngôn ngữ thế nhưng còn có chút tự hào.
“Cúp điện thoại tôi nhắn địa chỉ cho cô, cô mang tiền tới đó.”
Lộ Vô Khả không có bất luận do dự gì, nói được.
Người bên kia vừa nghe có tiền động tác liền cực kỳ nhanh nhẹn, vừa cúp điện thoại thì địa chỉ đã được nanh tới.
Đèn xanh đúng lúc sáng, Thẩm Ngật Tây lái xe, chậm rãi đi theo dòng xe phía trước.
Anh không mở miệng quấy nhiễu cô, muốn nghe cô định làm gì.
Quả nhiên anh đoán được tám chín không rời mười, Lộ Vô Khả cúp điện thoại xong nhìn địa chỉ rồi sau đó thực vô tình mà gọi một cuộc điện thoại khác.
Cô báo cảnh sát.
Không hiểu sao Thẩm Ngật Tây cảm thấy buồn cười.
Nhiều năm trôi qua như vậy, tính tình Lộ Vô Khả cũng không thay đổi chút nào.
Cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
– ———
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Mưa phùn không lâu tình, mưa to vô lâu lạc, trận mưa to ở Lan Giang này tới vội vàng đi qua loa, chưa được chốc lát bầu trời liền ngừng mưa.
Chạng vạng đèn rực rỡ mới lên, cả thành phố bị bao phủ trong một tầng hơi nước mông lung.
Căn cứ đoàn xe RIA đèn đuốc sáng trưng, căn cứ rất lớn, liếc mắt một cái nhìn qua hoang vu trống vắng, bên trong có một khoảng đất trống lớn.
Một người đàn ông đầu tóc lộn xộn khó coi đi tới đi lui trước cửa, ánh đèn đường trên mặt anh lúc sáng lúc tối.
Bảo vệ trong phòng đã sớm chú ý tới người này rồi, nhưng không thấy người lại đây hỏi nên cũng kệ không quan tâm.
Nửa tiếng sau, tiếng bảo vệ vang lên, thò người ra ngoài cửa sổ thét to một câu: “Uy, bên ngoài, có chuyện gì nhi?”
Người đàn ông kia thấy bảo vệ vẫy tay còn ngó trái ngó phải một cái, thấy không có ai khác mới hỏi: “Hắc, gọi tôi á?”
“Không gọi ông thì gọi ai, ở đó trừ ông còn có người thứ hai?”
Người đàn ông khom lưng, tay kẹp dưới nách đi qua, che lại ngón tay bị chặt đứt.
Bảo thấy người này kỳ quái, nhưng nhất thời không thể nói chỗ nào không thích hợp, liền lưu ý chút: “Tôi thấy ông đứng đó đã nửa ngày, làm gì đó, có chuyện gì không?”
Tuy rằng người đàn ông một thân lôi thôi, lại không phải kiểu tự ti nhát gan, vừa mở miệng liền biết là kiểu ai cũng có thể làm quen được: “Hôm nay xui xẻo gặp chuyện, cả người biến thành như vậy nên ngại tới gặp người ta.”
“Ông tới tìm người? Tìm người nào?”
“Chính là người trong đoàn xe này, họ Thẩm, hình như còn có chức vụ gì đó.”
Ông ta nói vậy bảo vệ liền biết là ai: “Ông nói chính là huấn luyện viên Thẩm ở đây?”
“Đúng đúng đúng, là cậu ta.”
“Anh ấy không ở đây,” bảo vệ đánh giá ông ta một chút, lại hỏi, “Ông tìm huấn luyện viên của đoàn xe làm gì?”
Ông ta cũng dám nói: “Cậu ta cặp với con gái tôi hai đứa nó bất hòa, tôi có chuyện này muốn nói với cậu ta.”
Bảo vệ nghe như không khác gì đang nghe chuyện nhảm, người ta là một công tử ca ở thủ đô, tìm người môn đăng hộ đối không tìm, tìm loại vừa nhìn liền thấy ăn cơm no cũng là vấn đề làm gì.
Đến lúc này bảo vệ đã buông lỏng cảnh giác với người đàn ông: “Thôi đi.”
“Sách, tôi nói thật.”
“Được được được, ông nói thật thì là thật” bên này bảo vệ có điện thoại, lười cãi cọ với ông ta, “Nếu thực sự có chuyện cần nói với anh ấy, vậy ông gọi điện thoại cho anh ấy là được mà.”
“Liên quan đến chuyện hôn nhân của con gái đâu thể nói qua điện thoại được, phải gặp nói trực tiếp,” ông ta còn nói như nói có sách mách có chứng, “Tôi cũng không mang điện thoại, nghĩ tự mình tới tìm cậu ta, không ngờ cậu ta không ở đây, hiện tại cậu ta đi đâu vậy, tôi tự mình qua đây tìm cậu ta để cậu ta đỡ phiền qua một chuyến, để người ta đi qua đi lại phiền lắm.”
Bảo vệ nói: “Huấn luyện viên đi đâu cũng có báo cáo với chúng tôi đâu, bọn tôi cũng không biết nếu anh ấy không ở đoàn xe thì đi đâu nữa.”
“Vậy có chỗ nào cậu ta thường tới không, tôi tự mình đi tìm, được không?”
Bảo vệ bị ông ta làm phiền chịu không được, nghe điện thoại xua tay: “Có cái quán bar gì đó, anh ấy mở, tôi cũng quên tên rồi, tự ông đến phố Trần Phương xem thử.”
– ———
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lộ Vô Khả được Thẩm Ngật Tây mang đi ăn cơm, sau đó cùng đến quán bar.
Thẩm Ngật Tây mới đi vào cửa nhân viên liền hoảng hốt sốt ruột chạy đến cầu cứu anh, gặp chuyện hơi khó giải quyết, Thẩm Ngật Tây tiến đến giải quyết.
Lộ Vô Khả tìm một bàn ngồi xuống, rất nhanh phục vụ cầm menu rượu tới.
Tuy rằng Lộ Vô Khả không uống rượu, nhưng trước kia tốt xấu gì cũng từng làm ở quán bar một đoạn thời gian, cô chọn một ly độ cồn tương đối thấp, sau đó ngồi ở đằng kia chờ.
Đèn màu lưu chuyển, cảm xúc khác nhau thoảng qua.
Lộ Vô Khả mới vừa chọn rượu xong, kết quả một hai phút sau phục vụ kia quay lại, trên mặt cô ấy mang theo mỉm cười xấu hổ mà không mất lễ phép, đem ly nước trái cây trong tay đặt trên bàn.
“Ngại quá tiểu thư, ông chủ chúng tôi nói trên bàn ngài chỉ có thể đem nước trái cây.”
Lộ Vô Khả: “……”
Cô nhìn qua chỗ quầy bar, không thấy Thẩm Ngật Tây đâu, hỏi: “Ông chủ các cô đâu?”
“Đang bận ạ,” người phục vụ này rất có mắt nhìn, “Nếu không tôi mang ngài qua đó?”
Lộ Vô Khả lại vô ngữ một hồi, đang bận mà còn không quên quản cô.
Cô thu tầm mắt lại: “Không cần.”
“Vậy được,” trên mặt cô gái treo nụ cười khéo léo, “Tôi có việc đi trước, mời ngài chậm rãi thưởng thức.”
Lúc Thẩm Ngật Tây xong việc đi ra cái bàn kia đâu còn bóng dáng người nọ, anh không cần nghĩ cũng biết người đi đâu, lấy chìa khóa rồi ra cửa.
Trên phố này không chỉ mình quán bar nhà anh, anh lái xe theo đường phố đi xuống, quả nhiên trước cửa một quán bar bắt được bóng dáng đó.
Chân ngắn nhỏ mà đi nhanh đấy.
Anh giẫm chân ga, xe hăng hái lướt qua bên cạnh cô, đầu xe cua lại một trận thanh âm chói tai của lốp xe chà trên mặt đường vang lên.
Xe dừng ngang trước mặt cô, chặn đường đi của cô.
Lộ Vô Khả dừng chân lại.
Thẩm Ngật Tây không xuống xe, hạ cửa sổ xuống, một cánh tay để trên đó, nhìn cô: “Không uống rượu thì trong lòng khó chịu à, dù sao cũng phải uống rượu mới được đúng không?”
Trên mặt Lộ Vô Khả một chút cảm xúc tức giận cũng không có, còn nói đúng tình hợp lý.
“Có anh nhặt tôi mà.”.