Mạnh Hạc Đường không cười nổi, đầy trong đầu y bây giờ đều đang nghĩ làm cách nào có thể để Cửu Lương tiếp tục sống, đột nhiên nhớ tới Tần Tiêu Hiền, Mạnh Hạc Đường nhíu chặt mày, xoắn xuýt hồi lâu, đột nhiên đứng lên, hứa với hắn: ”Cậu đợi ta, ta nhất định sẽ nghĩ cách để cậu sống tiếp!”
Dứt lời liền quay người nhanh chân ra khỏi phòng, Châu Cửu Lương nhìn theo bóng lưng y, chậm rãi cúi đầu, cũng bắt đầu thầm cầu nguyện với thần linh, có thể nào để hắn sống lâu hơn một chút nữa không, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là được, để hắn ở bên tiên sinh nhiều hơn một chút, nhưng đồng thời hắn cũng biết rõ, khẩn cầu này nếu linh nghiệm sẽ chỉ làm hắn càng ngày càng có lòng tham, một ngày nào đó sẽ không biết tốt xấu mà muốn cầu đến cả một đời.
Một bên khác, Dương Cửu Lang và Trương Vân Lôi ra khỏi thư phòng thì thấy Mạnh Hạc Đường đang chạy về hướng cửa chính, đúng lúc Đào Dương và Quách Kỳ Lân chạy về đến, lúc gặp thoáng qua, Quách Kỳ Lân cười hỏi y đi đâu, nhưng Mạnh Hạc Đường chỉ vội đáp lại hắn một câu sau đó lướt thẳng qua bọn họ tiếp tục chạy ra cửa.
”Cậu! Một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước!” Quách Kỳ Lân đưa mắt nhìn Mạnh Hạc Đường chạy xa, nhún nhảy đến trước mặt Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang.
Trương Vân Lôi không để ý tới lời này của hắn, vội hỏi: ”Mạnh ca sao vậy?”
”Không biết, huynh ấy nói có việc phải ra ngoài một chuyến.” Quách Kỳ Lân nói, lại thúc giục: ”Một tin tốt, một tin xấu, cậu mau nói là cậu muốn nghe cái nào trước đi!”
”Khoan hẳn tin tốt tin xấu!” Dương Cửu Lang cũng không để ý tới hắn mà vội vàng hỏi: ”Bảo hai đệ đưa bọn cướp tới nha môn sao rồi? Chúng có khai ra ai là người đứng đằng sau không?”
Quách Kỳ Lân cười: ”Đây chính là tin xấu mà ta nói, bọn hắn chết sống gì cũng không chịu khai!”
”Ta cũng đoán là vậy, đầu của đám người này buộc trên dây lưng quần, sống chết đã sớm thấy rõ rồi.” Dương Cửu Lang thở dài, sau đó lại kỳ quái nhìn về phía Quách Kỳ Lân: ”Vậy đệ vui như vậy làm gì?”
Đào Dương tiếp lời, cười nói: ”Nha môn thưởng cho chúng ta ba mươi bốn lượng bạc, nói là chúng ta đã giúp họ bắt được một đám tội phạm tái phạm nhiều lần.”
”Đây là tin tốt đó, mọi người xem!” Quách Kỳ Lông cười kích động, móc ra một túi tiền căng phồng từ trong tay áo đưa cho bọn họ nhìn.
Trương Vân Lôi thấy tiền là sáng cả mắt, lúc này đưa tay định cướp: ”Tiền này có một phần của ta!”
”Còn ta nữa! Ta cũng muốn!” Dương Cửu Lang cũng lập tức giơ tay, mặc dù hắn không thiếu tiền, nhưng tiền chùa thì kiểu gì cũng thơm.
”Được rồi được rồi, ai cũng có phần.” Đào Dương làm yên lòng bọn họ, lấy túi tiền lại từ tay Quách Kỳ Lân, phát cho bọn họ mỗi người năm lượng, sau đó lấy ra mười lượng đưa cho Trương Vân Lôi: ”Cái này huynh cầm đi cho Mạnh ca với Cửu Lương, hai người họ là người bị hại, cũng coi như có công lớn nhất, huynh tuyệt đối đừng nuốt làm của riêng đấy!”
”Yên tâm đi!” Trương Vân Lôi gật đầu, sau đó nhìn túi tiền trong tay y rồi lại nói: ”Còn dư ra bốn lượng, chia kiểu gì đây?”
”Vậy đến Minh Nguyệt Lâu đi!” Quách Kỳ Lân ôm vai Đào Dương: ”Lại nhắc, hôm ngày hoàng đạo năm nhà chúng ta cùng nhau thành thân, duyên phận tốt như vậy mà vẫn chưa từng tụ họp lại với nhau uống rượu đâu đấy!”
”Bốn người chúng ta uống thì được, Cửu Lương mới tỉnh, đừng hành hạ hắn nữa.” Dương Cửu Lang nói, gọi Cửu Hàm dặn hắn ở nhà trông chừng Châu Cửu Lương.
”Bốn người chúng ta thôi thì có ý nghĩa gì đâu chứ!” Quách Kỳ Lân lập tức thở dài thất vọng, đột nhiên nhớ ra điều gì, đề nghị: ”Ơ? Hay là gọi hai nhà kia tới luôn đi! Đều kết hôn cùng ngày, hơn nữa tất cả mọi người đều quen biết nhau!”
”Ý kiến hay đó!” Dương Cửu Lang là người đầu tiên đồng ý.
Quách Kỳ Lân cũng kích động cười cười, nhưng đột nhiên nhớ ra, lại cô đơn cúi đầu xuống: ”À…, suýt nữa thì quên mất….Tạ sư gia không tới được…”
”Ta cũng nghe nói, tuổi còn quá trẻ, đúng là đáng tiếc…” Trương Vân Lôi cũng đau lòng cúi đầu xuống, mặc dù y không biết Tạ sư gia là ai, nhưng cũng cảm thán hắn còn trẻ mà mất sớm.
Dương Cửu Lang và Đào Dương biết sự thật, hai người liếc nhìn nhau, đều vụng trộm cười cười, Dương Cửu Lang ôm Trương Vân Lôi, cười nói với y: ”Không sao, sư gia không tới được thì chúng ta mời Đông ca.”
Nói rồi lại hất cằm với Quách Kỳ Lân: ”Chúng ta đi mời Đông ca, hai đệ đi mời Cửu Long Cửu Linh, quyết định vậy đi, ba mươi phút nữa tập hợp ở Minh Nguyệt Lâu!”