Đồng nghiệp ở đại đội ba, không thân quen với Lạc Táp, cũng không đi tới mà giao hết mọi chuyện bên này cho Lạc Táp, lại bắt đầu kiểm tra xe tiếp theo.
Du Ngọc nhìn quanh bốn phía, thấy không ai nhìn về phía này của bọn họ, bà thấp giọng nói: “Lạc Lạc, thực xin lỗi, đã thêm phiền toái cho con, mẹ không…”
Lạc Táp đang mở giấy phạt ra ghi, cũng không ngẩng mặt lên mà chỉ nhàn nhạt cắt ngang lời bà: “Bà Du, người mà bà có lỗi chính là bản thân bà đấy. Một khi cồn làm cho ý thức bà mơ hồ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì không phải người khác bị tổn thất mà là chính bà và người thân trên xe.”
Tạm dừng, cô lại nói: “Có điều, đúng là cũng gây thêm phiền toái cho cảnh sát giao thông chúng tôi.”
Cô xé giấy phạt xuống đưa cho Du Ngọc: “Giấy tờ và xe sẽ bị tạm giữ. Sau khi nộp tiền phạt xong thì có thể đến làm thủ tục nhận lại xe.”
Cô gọi đồng nghiệp khác đến nói cho Du Ngọc nghe chi tiết thủ tục xử phạt và những việc cần làm tiếp theo, bản thân cô thì bận việc khác.
Du Ngọc nhìn bóng dáng Lạc Táp mà lơ đãng vài giây, rồi sau đó dùng sức ấn ấn giữa hai chân mày, hiện tại đầu bà đang đau như búa bổ.
Bà không hề cố ý, nhưng mỗi một việc làm vô tâm của bà lại đều vô tình chà lên vết thương của Lạc Lạc.
Sở Tư Tư cũng xuống xe, tỏ vẻ bênh vực Du Ngọc: “Dì ơi, chị Lạc Lạc thật sự xử phạt dì ạ? Sao chị ấy lại có thể như vậy chứ, có không vui đi nữa thì cũng không thể làm vậy……”
Du Ngọc vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa: “Là dì gây rắc rối cho Lạc Lạc, làm nó xấu hổ.”
Lại nói với cô ta: “Tự con bắt xe về đi, chờ xe con được trả, dì sẽ bảo tài xế đưa qua cho con.”
Công ty ở gần ngay phía trước, Du Ngọc đi bộ về.
Sở Tư Tư cười lạnh, rốt cuộc là mẹ đẻ, Lạc Táp làm cái gì cũng đúng, nói đỡ cho Lạc Táp khắp nơi. Nếu đổi lại là cô ta tra được Du Ngọc, chắc sẽ nói cô ta là một con sói mắt trắng rồi.
Kết thúc công việc trở lại trong đội, Lạc Táp ủ rũ giống như quả cà tím bị đóng băng.
Cô nằm xoài ra bàn, đầu óc rối tung.
Tra xét lái xe say rượu mà tra ra được chính mẹ của mình, còn do mình tự xử lý, nhìn khắp toàn bộ Cục Quản lý giao thông này chắc cũng chỉ có mình cô.
“Sao vậy? Sao chẳng có chút tinh thần nào thế, mệt mỏi à?” Chu Nghiên kéo ghế dựa qua ngồi sát bên cạnh.
Lạc Táp lắc đầu: “Không mệt mỏi lắm.”
“Thế là làm sao? Nhớ anh chàng nhà cậu hả?” Chu Nghiên cười nói.
Lạc Táp thở dài, chẳng có tâm tư nói giỡn, trả lời lại: “Hôm nay khi kiểm tra lái xe say rượu thì tra được mẹ tớ, bà ấy lái xe khi uống rượu.”
Chu Nghiên giật mình: “Hả? Sau đó thì sao? Xử phạt?”
“Ừ, phạt 2000, trừ toàn bộ điểm.” Lạc Táp nhàn nhạt nói.
Chu Nghiên cắn quả táo, dùng sức nhấm nháp, mắt chớp chớp. Sau một lúc lâu thì an ủi Lạc Táp: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, dì cũng sẽ không trách cậu đâu. Với lại dì lái xe khi uống rượu là sai rồi. Đối với người không có trách nhiệm với bản thân thì chúng ta cũng không cần phải tự trách làm gì.”
Cô ấy khẽ vỗ vỗ lưng Lạc Táp: “Tớ biết là dì không đúng, cậu lại không muốn lui tới với dì ấy, nhưng dù sao dì ấy cũng là mẹ ruột của cậu. Trong lòng cậu thấy không thoải mái là bình thường. Cũng qua rồi, mình cũng nên nghĩ thoáng ra.”
Lạc Táp “Ừ” một tiếng, lại tiếp tục ngã ra bàn, toàn thân mệt mỏi, chỉ muốn ngủ ngay.
Chu Nghiên cho rằng tâm trạng Lạc Táp tệ nên không muốn nói chuyện, cô ấy dùng sức vỗ vỗ lên đầu vai cô, không nói thêm gì nữa mà đứng dậy rời đi, để lại chút không gian riêng tư cho Lạc Táp.
Buổi tối tan tầm về đến nhà, Lạc Táp không có cảm giác thèm ăn và cũng không ăn cơm, tắm rửa đơn giản xong thì leo lên trên giường nằm.
Trước khi ngủ cô nhắn tin cho Du Dương:【 Du Dương, ngày mai chị muốn đi nhảy dù, em có thời gian không? 】
Du Dương:【 Sao lại là ngày mai? Không phải nói là ngày kia à? 】
Lạc Táp:【 Gần đây vừa bận vừa mệt, thân thể cũng căng thẳng nên muốn đi thả lỏng một chút. Chị đổi ca với Chu Nghiên rồi, nếu em không có thời gian thì chị đi một mình, dù sao chị cũng quen biết Giang Đông Đình. 】
Du Dương:【 Ngày mai em cũng không có việc gì. Vậy sáng mai em đến đón chị. 】
Lạc Táp:【 Buổi chiều đi, khó khăn lắm mới nghỉ ngơi được một ngày, muốn ngủ nướng một hôm. 】
Hẹn xong thời gian với Du Dương, Lạc Táp lại gọi điện thoại cho Tưởng Mộ Tranh. Cuộc gọi được tiếp rất nhanh.
“Alo, Lạc Lạc, về đến nhà rồi à?”
“Ừm, đã nằm ở trên giường.” Nói rồi cô ngáp vài cái..
Tưởng Mộ Tranh đau lòng nói: “Mấy ngày nay không ngủ ngon phải không?”
Lạc Táp: “Cũng bình thường, có lẽ là bởi vì mùa xuân, gần đây lại bận rộn. Không có chuyện gì đâu.”
“Vậy nhanh ngủ đi, ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho em vào ban ngày.”
“Ngày mai em đi nhảy dù.”
Tưởng Mộ Tranh khựng lại: “Sao lại đi vào ngày mai? Không phải nói ngày kia à?”
“Muốn đi vào ngày mai.”
“Ừm, cũng được. Để lần sau anh sẽ đi nhảy dù với em, nhớ gọi Du Dương đi cùng đấy.”
“Đã hẹn xong thời gian với nó rồi.”
Tưởng Mộ Tranh lại thấp giọng nói: “Ngày mai nhớ chụp nhiều hình gửi cho anh. Xuống máy bay rồi anh sẽ xem. Nhớ em.”
“Ừm.”
Tưởng Mộ Tranh lại dặn dò cô vài câu rồi mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Chiều hôm sau, Lạc Táp và Du Dương tới câu lạc bộ rồi mới biết được Giang Đông Đình đã sắp xếp xong hết mọi việc.
Nhảy dù tự do mang lại sự thư giãn hoàn toàn cho bộ não vốn đã quá tải của cô.
Đèn báo nhảy sáng lên, cửa khoang mở ra, Lạc Táp và Du Dương lần lượt nhảy ra khỏi cabin.
Lạc Táp nhìn về phía chân trời đã không còn xanh cho mấy kia mà bình ổn lại tâm trạng.
Cô mở hai tay ra, gió thổi phần phật bên tai, phảng phất như đang được ôm toàn bộ thế giới vào lòng.
Tất cả tâm trạng buồn bực trước đó đều tan thành mây khói, chỉ còn núi cao sông dài ngay trước mặt.
Còn có cả hỉnh ảnh Tưởng Mộ Tranh ôm cô vào lần đầu tiên cô nhảy dù một mình.
Ngày hôm đó cô thi lấy giấy phép, lần đầu tiên nhảy dù tự do một mình, Tưởng Mộ Tranh đứng đó chờ cô ở điểm tiếp đất.
Tưởng Mộ Tranh ôm cô, nói với cô: Hoan nghênh bạn nhỏ Lạc Lạc dũng cảm của chúng ta chiến thắng trở về……
Tối hôm qua cô nói với Tưởng Mộ Tranh hôm nay sẽ đi nhảy dù. Tưởng Mộ Tranh còn dặn cô chụp nhiều hình một chút rồi gửi cho anh, nói anh nhớ cô.
Trong đầu nhớ lại lần lượt nhưng kỉ niệm của cô và Tưởng Mộ Tranh.
Qua hai phút, Lạc Táp nhìn thông số độ cao, giật chốt để bung dù cản lực, nhưng nó không có phản ứng gì…
Kéo thêm lần nữa, vẫn không phản ứng……
Trong lòng cô lộp bộp, bàn tay ứa mồ hôi lạnh, nhưng cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn. Cô lại thử thêm lần nữa đề thử bung dù cản, nhưng vẫn không thành công.
Đầu óc Lạc Táp trống rỗng, sau đó cô hít sâu vài cái, dùng sự bình tĩnh còn sót lại để nhớ đến cách xử lý tình huống khi nguy cấp. Ngay sau đó cô lập tức bung dù chính ra. Do sức căng của dù chính nên cô lại bị gió thổi nâng lên.
Lạc Táp trơ mắt nhìn em họ ở gần ngay trước mắt mở ra dù cản lực rồi từ từ rơi xuống, mà bản thân cô thì rõ ràng đang bị thổi chếch đi hướng khác.
Theo sức gió lớn hơn, dù của Lạc Táp bị lệch nghiêm trọng khỏi vị trí hạ cánh đã được quy định, dạt về hướng vùng núi ở phía tây……