“Chồng, anh làm sao vậy?”
Đối diện với đôi mắt trong sáng lại mờ mịt của cô, trong đôi mắt sâu thẳm của Nguyễn Hạo Thần càng thêm thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Tô Khiết cũng thấy sợ hãi, cũng may là anh chỉ đứng một lát, cũng không nói gì liền rời đi.
Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi, Tô Khiết sờ lên mặt mình, ngửi mùi thuốc thoang thoảng, cô hơi nhếch mép. Thật lợi hại, nước thuốc như vậy mà anh cũng có thể lấy được. Cô biết người bình thường tuyệt đối không lấy được loại nước thuốc này, trừ khi…
Nước thuốc này quả thật có thể xóa được về tàn nhang trên mặt cô.
Nhưng vì lúc trước trong lòng cô nghi ngờ, để đề phòng bất trắc nên sau khi anh rời đi cô đã thêm một lớp rất mỏng thứ trong suốt giống như keo dán lên trên vết tàn nhang, sờ vào cảm giác rất giống với da thịt.
Lớp này không thấm nước, cho nên vừa rồi nước thuốc mới không thấm vào trong được.
Được cái bây giờ là buổi tối, trong phòng rất tối, cũng may là cuộc điện thoại kia tới đúng lúc.
Ngày hôm sau, Tô Khiết thức dậy thì Nguyễn Hạo Thần đã đi làm.
Tô Khiết là cố ý dậy muộn. Bất kể Nguyễn Hạo Thần cưới cô vì lý do gì, cô cảm thấy cô đều cần phải cố gắng hết sức giảm bớt cơ hội xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Hạo Thần .
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, bây giờ cô vẫn còn cảm thấy sợ.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, cắt ngang mạch suy nghĩ của Tô Khiết
Thấy trên màn hình báo, Tô Khiết cong mỗi cười khẽ: “Anh khóa trước.”
“Khiết Khiết , anh cần nhờ em giúp đỡ một chuyện.” Đầu điện thoại khác, giọng nói người đàn ông vô cùng hấp dẫn, dễ nghe lạ thường.
“Anh khóa trước có chuyện gì sao?” Khóe miệng Tô Khiết hơi cong lên.
“Anh được bạn nhờ, là một vụ án ở thành phố A, em đúng lúc đang ở thành phố A thì đi xem giúp anh đi. Đây chắc là chuyện nhỏ đối với em thôi.”
“Được.” Tô Khiết do dự một lát nhưng vẫn đồng ý.