“Không biết, chưa từng xem qua” Thái độ Kiến Nhất dửng dưng, dáng vẻ không mấy bận tâm, dù lúc trước không có Vu Yên Nhi bên cạnh anh vẫn luôn ý thức được bổn phận của bản thân, thế nên nếu không phải có người cố ý nhét thư tình vào sách vở anh hay gửi trực tiếp đến nhà thì anh cũng không bao giờ để nó xuất hiện trong kho nhà anh.
Không hổ danh là hội cùng thuyền, câu hỏi của Hải Lý khiến Vu Yên Nhi vô cùng vừa ý, khóe môi cong nhẹ, điềm tĩnh hỏi Kiến Nhất: “Anh có muốn xem một lần không?”
“Làm gì? Anh không thích họ, nếu là em thì anh sẽ đọc” Kiến Nhất nhìn Vu Yên Nhi bằng ánh mắt cưng chiều, trong lời nói mang theo sự quyến rũ.
Vốn định nhân cơ hội này để nói ra việc Vu Yên Nhi đã đọc hết tất cả thư tình của người khác gửi cho anh, sẵn tiện công khai danh tính người gửi nhiều thư nhất, nhưng chưa kịp thực hiện ý định đã bị anh trêu đến ngại ngùng, Vu Yên Nhi vừa lắc đầu giả vờ chê bai vừa nói: “Em không sến súa vậy đâu”
Kiến Nhất mỉm cười dịu dàng, ngón tay đan xen đang năm siết chặt lại, nếu thực sự có ngày Vu Yên Nhi viết cho anh một bức thư tình, nói không chừng anh sẽ đóng khung treo lên. Bao nhiêu năm bên cạnh nhau, Vu Yên Nhi chưa từng một lần gửi cho anh một bức thư dù chỉ vỏn vẹn vài chữ, một phần vì văn chương cô không có, phần còn lại đều chỉ vì cô luôn thích nói thẳng.
Sắc mặt Lý Nhược càng lúc càng tệ, tay tay nắm chặt dưới bàn, đáy mắt hiện lên tia giận dữ. Cô ta chẳng ngốc đến nói không nhận ra ý tứ trong lời nói của Vu Yên Nhi, chắc chắn thư tình mà cô ta cẩn thận viết cho Kiến Nhất đều không được anh ngó ngàng đến, cũng có nghĩa Vu Yên Nhi đã xem được những tình cảm mà cô ta bày tỏ với anh.
Ngay lúc đó một người phụ nữ tầm xấp xỉ ba mươi trong quán định ra về, lúc ngang qua nhìn thấy Kiến Nhất và Vu Yên Nhi liền dừng lại mở lời: “Hai em có muốn xem bài Tarot không?”
So với châu Á thì ở phương Tây phổ biến bói bài Tarot nhiều hơn, Vu Yên Nhi không tin vào loại bài này bởi một lần cô đi xem cùng bạn bên Úc, người xem bài nói rằng gia đình cô sẽ càng ngày hạnh phúc, kết quả bố mẹ cô lại ly thân.
Trái với dáng vẻ không mấy hứng thú của Vu Yên Nhi, từ Hải Lý đến Từ Tuấn Vỹ lẫn Mạc Nhiên Nhiên đều vô cùng mong đợi. Kiến Nhất không có ý muốn từ chối, anh cũng muốn biết những lá bài này có khác với lời nói của các sư thầy từng nói với anh không.
Được mời ngồi xuống, người phụ nữ trải một tấm vải màu đen hình vuông ra bàn, lấy ra một bộ bài được cất cẩn thận trong túi xách ra xào, lên tiếng hỏi: “Các em muốn hỏi về gì?”
“Chị, chị xem thử tình yêu của hai người họ thế nào?” Hải Lý máu tò mò phun trào, nhanh nhảu giành nói thay nhân vật chính.
Sau khi trải những lá bài rơi ra trong lúc xào bài, người phụ nữ có chút kinh ngạc pha với sự hào hứng, cô chậm rãi nói thật rõ ràng: “Lần đầu tiên chị mới thấy, tình yêu của bọn em thật sự rất đẹp, không giống như những cặp đôi thường thấy”
Vu Yên Nhi và Kiến Nhất yên lặng đưa mắt nhìn nhau, mọi người im thinh thít lắng nghe.
“Theo những gì chị thấy qua lá bài, tình yêu hai em là tình yêu gắn bó khó cắt đứt, bắt đầu từ mối quan hệ thanh mai trúc mã, cả quãng đời yêu nhau đôi khi gặp chút sóng gió nhưng không đáng kể vì tình yêu vô cùng sâu đậm. Người nam yêu theo cách thầm lặng, người nữ thể hiện rõ bên ngoài. Chờ đợi, kiên nhẫn, bao dung, thấu hiểu, bổ sung là những thứ tồn tại ở mối tình này”
Người phụ nữ nói, nhìn bài không nhịn được mà cảm thán: “Trên đời này thật sự tồn tại tình yêu này sao? Gặp đúng người của một kiếp đã khó, hai đứa lại có thể bên nhau từ kiếp này đến kiếp khác?”
Càng xem bài, người phụ nữ nổi cả da gà, kết lại: “Định mệnh, vĩnh viễn không rời xa, kể cả khi thế giới không còn tồn tại, mối lương duyên này vẫn nguyên vẹn”