Ngô Thiên đưa mắt quái dị nhìn Mục Trần, cười quán đản. Tân thống lĩnh Cửu U cung không lẽ ngu đến mức hết thuốc chữa?
Tào Phong hai mắt cực lạnh nhìn đối phương, vẻ mặt hờ hững chẳng còn lại chút nào, khóe miệng run run càng lúc càng thêm dữ tợn.
– Ha ha…
Hai hàm răng Tào Phong bật ra một tiếng cười lạnh lẽo đầy phẫn nộ. Lời của Mục Trần khiến cho hắn giận quá mà cười to. Bao năm nay lần đầu tiên chạm trán một tên hung hăng như thế.
Lời của hắn trước đó chính là muốn làm nhục Mục Trần, nào dè được tên kia đốp chát lại còn kinh dị hơn, bộ dáng ra vẻ như hắn chẳng có chút uy hiếp nào.
– Xem ra Cửu U đại nhân tìm một thống lĩnh mới thật đáng thất vọng.
Tào Phong điềm nhiên nói.
Mục Trần lại cau mày, thản nhiên nói:
– Hai tay…
– Thứ không biết sống chết!
Đối mặt Mục Trần, Tào Phong cũng không dằn được nộ, lạnh lẽo cười lớn, dũng mãnh xông lên. Hắn phải ra tay trước đập cái tên càn rỡ kia tàn phế, để xem còn nói ngu được nữa hay không.
Tào Phong đùng đùng nổi giận xông tới, tốc độ nhanh như quỷ xuất hiện trước mặt Mục Trần, không chút do dự tung quyền đánh ra, linh lực cuồn cuộn như sóng biển mênh mông dữ tợn quét tới.
Sức mạnh Chí Tôn nhị phẩm bộc phát trên đầu quyền của hắn.
Một quyền đủ để đánh bại bất cứ đối thủ Chí Tôn nhất phẩm nào.
Quyền ấn cuồng bạo mang theo linh lực mênh mông kéo đến, kim đài chấn động rung chuyển, hẳn nhiên Tào Phong ra tay không chút lưu tình.
Quyền ấn ập tới, Mục Trần chẳng có dấu hiện gì cho thấy sẽ tránh né, hai tay vòng ôm trước người, đôi mắt trở nên đỏ ngầu, hung sát khí tràn ngập.
“Ầm!”
Đại Tu Di Ma Trụ xuất hiện trong vòng tay hắn, hung hăng vung lên đập xuống quyền ấn cuồng bạo.
“Đùng!”
Hai bên va chạm, tiếng nổ trầm bổng vang lên, mắt thường nhìn thấy một vòng tròn xung kích bắn ra, kim đài nứt nẻ.
Lực xung kích ngay cả Từ Thanh, Chu Nhạc cũng phải híp mắt lại.
“Ầm!”
Linh lực trùng kích tung hoành, hai bóng người dội ngược ra.
Đại Tu Di Ma Trụ xoay tròn trong tay Mục Trần, rồi nện xuống mặt đất. Hắn một tay chống lên ma trụ, lấy lại thăng bằng, ngẩng lên nhìn Tào Phong đằng xa.
– Chí Tôn nhị phẩm, chỉ thế mà thôi.
Mục Trần bình tĩnh châm chọc, bản thây tuy chỉ là Chí Tôn nhất phẩm, nhưng linh lực có dung hợp Bất Tử Hỏa, chất lượng tự nhiên tốt hơn Tào Phong. Cộng thêm sức mạnh Đại Tu Di Ma Trụ, chính diện ngạnh kháng cũng khó phân cao thấp.
– Lớn giọng như thế, không sợ không còn mặt mũi quay về sao?
Tào Phong cười châm chọc, ánh mắt sáng quắc, linh lực dũng mãnh thổi ra, một thanh trường thương đỏ sậm xuất hiện, thân đỏ như máu, cứ như bị nhúng trong biển máu vô tận xâm chiếm, toát ra khí tức u ám. Mũi thương có một đôi mắt ưng đỏ ngầu cực kỳ quái dị.
– Đó là Huyết Ưng thương, là thần khí trung phẩm, một trong những trọng bảo Huyết Ưng điện. Huyết Ưng vương thật là hào phóng, lại cấp cho Tào Phong thần khí cấp độ này.
Đường Băng nhìn thấy trường thương đó, nhất thời căng thẳng.
Đường Nhu cũng đầy lo lắng khẩn trương.
Huyết Ưng thương nơi tay, khí thế Tào Phong càng thêm hung mãnh, thân thương chấn động vang lên những tiếng ưng gáy đầy đe dọa, huyết quang ngập tràn như muốn xé rách không trung.
“Vù!”
Tào Phong lao đi, hóa thành vô số tàn ảnh, thương ảnh như cơn mưa máu ào ào phủ xuống Mục Trần, một cỗ khí tức âm lãnh đáng sợ bao trùm.
Mục Trần lui ra sau nửa bước, Đại Tu Di Ma Trụ gào thét mà vung lên, thân trụ khổng lồ quật ngang đỡ hết thương ảnh trùng kích.
“Keng keng kang kang!”
Va chạm như chớp, tóe lửa lấp lánh, kình lực kinh người tản mát, không gian cũng vì thế mà trở nên có chút vặn vẹo.
Hai người chẳng ai phòng thủ, tất cả đều cuồng công, trận đánh rất hấp dẫn.
Ai nấy chống hai mắt quan sát hai cái bóng mơ hồ, thế công liên miên nhưng không ai công phá được ai.
Không ít người tỏ ra kinh ngạc, vì họ nhận thấy Tào Phong thực lực cao hơn, nhưng cuối cùng đến giờ cũng chưa hề chiếm được thượng phong trước Mục Trần.
Điểm này hiển nhiên Tào Phong rõ nhất, sắc mặt lạnh đi, bắn người lên không trung, Huyết Ưng thương bộc phát huyết quang vạn trượng, một tiếng ưng gáy chói tai vang lên.
– Ưng thương, Ưng Liệt Không!
Huyết quang dâng trào, một con huyết ưng khổng lồ trăm trượng từ trường thương chui ra, giang cánh rồi dung hợp vào mũi thương, với tư thái mạnh mẽ cực kỳ nhanh như chớp phủ xuống Mục Trần.
– Chết cho ta!
Tào Phong quát lên.
Mục Trần ngẩng nhìn thế công sắc bén, đôi mắt bắt đầu lợi hại hơn, Đại Tu Di Ma Trụ đập mạnh xuống đất, đột nhiên thân trụ lóe sáng, hoa văn cổ xưa xuất hiện.
Chính lúc đó, cỗ hung sát khí không cách nào hình dung tràn ngập thiên địa, như ma vật viễn cổ thức tỉnh, khiến cho người ta sợ hãi biến sắc.
Đôi mắt Mục Trần càng thêm đỏ tươi, tiếng gầm vang lên.
– Đại Tu Di Ma Trụ, Đãng Ma Văn!