Đinh Tử Ngọc cúp điện thoại, xoay người rời đi.
Đinh Hồng Diệu nhìn bóng lưng em gái rời đi, trong lòng tự nhủ: “Đinh Trung, thứ ông cướp từ tay tôi năm đó, bây giờ tôi sẽ giành lại từng chút một. Xu thế không thể đảo ngược, ông già rồi, già rôi thì nên thoái vị.”
…
Số 33, khu chung cư Danh Uyển, biệt thự riêng.
Sau khi Giang Nghĩa dừng xe, anh bước vào nhà, nhìn thấy ba vợ Đinh Nhị Tiến và mẹ vợ Tô Cầm đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn.
Vợ anh, Đinh Thu Huyền đi tới và nói: “Chồng, anh về rồi? Hôm nay ba không đi làm nên đã đặc biệt chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, đợi anh về nếm thử xem, mau qua đây đi.”
“Ừ.”
Chỉ có lúc về nhà, trên khuôn mặt của Giang Nghĩa mới có thể nở nụ cười thuần khiết nhất.
Đang đi vào, đột nhiên có một chiếc xe khác dừng ở lối vào sân, một nam một nữ bước xuống, đó chính là chị cả Đinh Hoàng Liễu và anh hai Đinh Phong Thành.
Ngay khi nhìn thấy hai người bọn họ, cả nhà Đinh Thu Huyền đều cảm thấy không vui.
Mặc dù mọi người đều là người thân, nhưng hiện tại giống như là kẻ thù của nhau, Đinh Thu Huyền đã năm lần bảy lượt bị bọn họ hãm hại, hiện tại căn bản không đến công ty làm việc.
Phần tình cảm này gần như không tồn tại.
“Bọn họ đến đây làm gì?” Đinh Nhị Tiến khá không vui.
Ngay cả Tô Cầm, người luôn đối xử hòa nhã với mọi người, cũng lạnh nhạt với hai người bọn họ.
Tuy nhiên, Đinh Hoàng Liễu và Đinh Phong Thành lại rất tự nhiên, vừa bước vào cửa, Đinh Phong Thành đã vui vẻ nói: “Oa, một bàn thức ăn thật lớn, chú ba, bữa ăn của nhà các chú ngon nhỉ.”
Đinh Nhị Tiến trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Kỳ quái thật, sao đang yên đang lành lại nghe thấy tiếng chó sủa nhỉ?”
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên khó xử.
Nếu là trước đây, Đinh Phong Thành nhất định sẽ chửi ầm lên, nhưng hiện lại, Đinh Phong Thành đã thay đổi trạng thái, trên mặt chỉ lóe qua một tia bất mãn, rất nhanh liền đổi thành nụ cười.
“Chú ba, chú vẫn cứ thích đùa giỡn như vậy.”
Hả?
Tất cả mọi người trong phòng đều rất ngạc nhiên, sao hôm nay tên cáu kỉnh này lại đột nhiên lại như biến thành một con người khác vậy?
Xảy ra chuyện khác thường, chắc chắn có gì đó mờ ám.
Không phải tới nhờ người làm việc gì đó thì chính là muốn hãm hại người khác.