Chỉ cần câu được gã, đời này cô ta không cần lo cơm áo nữa.
Đây cũng là lý do vì sao cô ta lại nhiệt tình với Dương Thanh.
Bởi vì bữa cơm hôm nay vốn là anh Lương tổ chức vì Bàng Tiểu Duyệt, bây giờ có Dương Thanh nên anh Lương chỉ có thể chọn cô ta.
Đúng lúc này, Trương Nhụy bỗng chỉ vào bãi đỗ xe: “Giai Giai và Chu Hân tới rồi”.
“Chúng ta mau vào thôi, anh Lương đến rồi”.
Tiêu Đại Vĩ vừa tới đã thúc giục.
Quả nhiên sau khi bọn họ vào phòng đã thấy một chàng trai đầu tóc bóng loáng ngồi ở ghế chủ xị.
Đối phương chừng ba mươi tuổi, mặt mũi ưa nhìn giống thư sinh.
Rõ ràng người này chính là Lương Vân.
“Xin lỗi anh Lương, để anh đợi lâu rồi!”
Tiêu Đại Vĩ vội vàng tiến lên cười nói.
Lương Vân lắc đầu cười đáp: “Chỉ cần được gặp Tiểu Duyệt, bảo tôi đợi suốt một đêm cũng được!”
Gã còn chưa nhìn thấy Dương Thanh đang đứng sát cạnh Bàng Tiểu Duyệt.
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.
Tiêu Đại Vĩ bỗng không biết phải giải thích thế nào, dù sao bữa cơm hôm nay vốn là Lương Vân mời Bàng Tiểu Duyệt, kết quả cô ta lại dẫn bạn trai tới.
“Anh Lương, đây là bạn trai tôi, Dương Thanh!”
Bàng Tiểu Duyệt bỗng ôm cánh tay Dương Thanh, nói với Lương Vân.
Nghe Bàng Tiểu Duyệt nói vậy, vẻ mặt tươi cười của Lương Vân lập tức cứng đờ.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, đám người Tiêu Đại Vĩ sợ hãi không dám thở mạnh.
“Anh Lương, để em mời anh một ly!”
Đúng lúc này, Trương Nhụy chủ động rót một ly rượu mời Lương Vân.
Bấy giờ Lương Vân mới lấy lại tinh thần, ánh mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn nhưng lại không muốn tỏ thái độ trước mặt Bàng Tiểu Duyệt.
“Thì ra Tiểu Duyệt đã có bạn trai!”
Lương Vân không thèm đáp lại Trương Nhụy, chỉ nhìn Dương Thanh cười híp mắt nói: “Phải rồi, cậu tên là Dương gì?”
Rõ ràng là đang cố ý.
Tên của Dương Thanh đơn giản như vậy, Bàng Tiểu Duyệt vừa mới giới thiệu xong, làm sao gã có thể quên được?
Dương Thanh cũng không tức giận, đáp lại hai chữ: “Dương Thanh!”
“Không biết cậu Dương Thanh làm việc ở đâu?”
Lương Vân hỏi.
Gã đánh giá Dương Thanh mấy lần, ánh mắt tràn đầy khinh thường hệt như lúc đám người Nhiếp Giai Giai và Chu Hân nhìn thấy Dương Thanh lần đầu.
Bọn họ thấy quần áo Dương Thanh đang mặc đều cũ kỹ, là hàng vỉa hè, ngoại trừ đẹp trai chẳng còn gì nữa.
“Người làm ăn thôi, không đáng nhắc tới!”, Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, vốn là người làm ăn.
“Không hổ là anh Lương, một câu nói đã có thể hủy diệt một doanh nghiệp gia tộc, đúng là hoàng tử bạch mã được mọi cô gái ao ước”.
Trương Nhụy vốn muốn lọt vào mắt xanh của Lương Vân, bèn nâng ly nói: “Anh Lương, em mời anh một ly!”
Cô ta ngồi ngay bên cạnh Lương Vân, lúc nói chuyện suýt thì dán môi lên mặt gã.
Lần này, Lương Vân lại chủ động cụng ly với Trương Nhụy, cười híp mắt nói: “Người đẹp Trương Nhụy vẫn hiểu chuyện nhất.
Anh thích, ha ha!”
Nghe vậy, vẻ mặt Trương Nhụy tràn đầy kích động, thẹn thùng nói: “Em chỉ nói thật thôi mà!”
“Nào anh Lương, chúng tôi cũng mời anh một chén!”, Tiêu Đại Vĩ vội vàng dẫn theo Nhiếp Giai Giai nâng chén mời rượu.
Sau đó Thạch Giang cũng dẫn Chu Hân đi mời người.
Ai cũng hết lời nịnh nọt, tâng bốc Lương Vân lên tận trời.
Có vẻ gã rất hưởng thụ cảm giác này.
Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn Dương Thanh và Bàng Tiểu Duyệt không mời rượu.
– —————————