Lại không phải là con rể của mình, dựa vào đâu mà bắt con gái của mình cũng phải nghe lời hắn như vậy.
Giang Ninh đi thẳng qua và cầm lấy ấm trà, rót cho mình một cốc rồi uống một hớp.
“Ông biết Ẩn Môn không?”
Câu nói đầu tiên của Giang Ninh lại làm cho Diệp Sơn lập tức nuốt xuống lời định nói, ánh mát lập tức trở nên sắc bén.
“Làm sao cậu biết Ẩn Môn?”
“Tôi mới từ Đàm thị ở Bắc Sơn trở về”
Giang Ninh nói: “Đàm thị suýt nữa bị diệt tộc, là do người của Ân Môn làm, là truyền nhân Hình Ý Quyền đời thứ hai mươi bốn, Nghiêm Nhũ!”
“Không thể nào!”
Diệp Sơn lập tức phủ định: “Y đã chết lâu rồi!”
Bất chợt, ông ta biến sắc. Giang Ninh không thể nói dối, Đàm Hưng của Đàm thị và Nghiêm Nhũ này lại là quen biết cũ, chắc chắn sẽ không nhận nhầm được.
“Y giả chết à?”
Giang Ninh khẽ gật đầu.
Diệp Sơn không nói nữa.
Chỉ tự rót cho mình hai chén trà, uống cạn rồi mới nghiêm túc nhìn Giang Ninh.
“Rốt cuộc cậu đã trêu chọc ai vậy?”
“Là bọn chúng trêu chọc tôi.”
Diệp Sơn lại nghẹn lời, kinh ngạc nhìn Giang Ninh, nhất thời không biết nên nói gì.
Ở lại Đông Hải mấy ngày, Diệp Sơn đã hiểu rõ vùng đất cấm Đông Hải rốt cuộc là gì.
Nói trắng ra, nơi đây là một khu vui chơi đối với dân chúng bình thường ở tầng đáy, là một ngôi nhà thật sự.
Nơi đây không có chèn ép, không có bóc lột, có chính là sự đoàn kết, là người trong, ngoài giới xã hội đen đều liều mạng bảo vệ người bình thường, xem bọn họ thành người quan trọng nhất để bảo vệ.
Thiên hạ này lại có bao nhiêu người bằng lòng hy sinh vì người bình thường?
Sợ rằng chỉ có Giang Ninh, chỉ có Đông Hải này thôi!
Giang Ninh là muốn làm một chuyện lớn kinh thiên động địa, hắn muốn thay đổi cả thế giới!
“Cậu giết Nghiêm Nhũ rồi?”
Diệp Sơn cảm thấy mình hỏi phí lời: “Chỉ sợ không phải một mình y là người có thể lựa chọn tiến vào Ẩn Môn. Y có thể giả chết nhiều năm như vậy, những người khác thì sao? Càng không cần phải nói, còn có rất nhiều người sớm biến mất trong thành phố giống như tôi, không ai tìm được, bọn họ..
Ông ta không dám nói, nếu bọn họ đều lựa chọn tiến vào Ẩn Môn thì sao?
“Tới một người, tôi giết một người!”
Giang Ninh nói rất bình tĩnh: “Có bao nhiêu, tôi giết bấy nhiêu!”