– Hôm nay mới đi ra?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
– Bản tướng không tin. Các ngươi đánh hạ Nam Dương quan đã bao lâu?
Một người lập tức nói:
– Quân Khánh không chịu nổi một kích, năm ngày trước chúng ta đã dẹp xong Nam Dương quan.
Hàn Mạc nhíu mày, trong lòng cười lạnh, quân Ngụy tấn công gần hai tháng mới lấy được Nam Dương quan, còn luôn miệng nói quân Khánh không chịu được một kích, thật sự có chút trâng tráo.
Chẳng qua lúc này rốt cục đã xác định, Nam Dương quan đã bị công phá, người Ngụy đã chiếm được Nam Dương quan.
Hàn Mạc hơi trầm ngâm, biết nơi này cũng không nên ở lại lâu, ra hiệu với Tiếu Mộc. Tiếu Mộc lập tức hiểu được, vung tay lên, lập tức có hơn mười tên binh sĩ Ngự lâm quân tiến tới, đưa đao ra sau đầu đánh ngất nhóm thám báo này, lập tức đỡ bọn họ lên ngựa, lúc này mới xoay người lên ngựa, đặt đám thám báo này ở phía sau, chạy về đoàn xe.
Hàn Mạc tất nhiên là tiến tới thấp giọng bẩm báo tình hình với Tào Ân, Tào Ân cũng nhíu màu, lúc này rốt cục biết, người Ngụy đã chiếm lĩnh Nam Dương quan, thấp giọng phân phó Hàn Mạc vài câu, Hàn Mạc lập tức lệnh người đưa hơn mười tên thám báo này vào trong một chiếc xe ngựa.
Sứ đoàn ngoại trừ xe ngựa Hồng Tụ ngồi, còn chuẩn bị xe ngựa lớn cho Tào Ân, chẳng qua Tào Ân vẫn cưỡi ngựa, xe ngựa này trống không, vừa lúc đưa những người này vào bên trong, chồng chất một chỗ.
Sứ đoàn tiếp tục đi tới, lúc giờ tý rạng sáng, đã tới gần biên cảnh nước Yến.
Vốn ở biên cảnh, còn có lầu quan sát và hàng rào trạm kiểm soát của người Khánh, nhưng lúc này quân phòng thủ nước Khánh đều đã lui tới tuyến Long Sơn, tháp lâu trống trơn, trạm kiểm soát không người, đi tới phía trước không đến mười dặm, sứ đoàn liền thấy ánh lửa phía trước, vô số bóng người đợi ở không xa phía trước, mọi người lập tức hiểu được đó là quân Tây Bắc đang đợi nghênh đón.
Quân Tây Bắc hiển nhiên biết sứ đoàn sắp về nước, chỉ có điều không thể vượt cảnh nghênh đón, chỉ có thể chờ ở biên cảnh.
Nhìn binh sĩ nước mình chờ đợi ở biên cảnh, sứ đoàn trên dưới cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ở nước Khánh hơn hai tháng, cuối cùng quay trở về nước minh, từ trên xuống dưới đều có vẻ rất vui sướng.
Còn một khoảng cảnh, bên kia đã truyền tới giọng nói vang dội của một người:
– Có phải sứ đoàn Đại Yến ta? Hầu gia có ở đây không?
Tống Thế Thanh sớm thúc ngựa tiến tới, cao giọng nói:
– Đúng là Hầu gia dẫn sứ đoàn trở về.
Bên kia hơn hai trăm kỵ binh, đều đốt đuốc, vừa nghe Tống Thế Thanh nói vậy, các tướng sĩ đều xoay người xuống ngựa, tất cả đều quỳ trên mặt đất, cùng kêu lên:
– Cung nghênh Hầu gia và sứ đoàn về nước!
Tào Ân vẻ mặt điềm tĩnh, mang theo nụ cười, xoay người xuống ngựa, Hàn Mạc thấy thế cũng xuống ngựa đi theo bên người Tào Ân.
– Đều đứng lên đi!
Đi ra phía trước, Tào Ân lại cười nói:
– Các vị đợi lâu!
Các tướng sĩ Tây Bắc đứng dậy, chỉ thấy một gã tướng lãnh mặc trọng giáp, mặt râu quai nón, tuổi khoảng bốn mươi, toàn thân tản ra khí tức thô tục của quân nhân tiến tới, đôi mắt giống như trâu, dáng người khôi ngô tráng kiện, trong ánh lửa, khom người thi lễ với Tào ÂN:
– Mạt tướng Tổng binh Lâm Dương quan Ngũ Thiên Thiệu tham kiến Hầu gia!
Hàn Mạc ở bên nghe được, mới biết tướng lãnh này chính là một trong sáu Tổng binh lớn thủ hạ của Tiêu Hoài Ngọc.
Tào Ân cười nói:
– Vất vả Ngũ Tổng binh rồi!
Hắn giới thiệu với Ngũ Thiên Thiệu:
– Vị này chính là Phó sứ sứ đoàn, Hàn Mạc Hàn tướng quân!
Lúc này Ngũ Thiên Thiệu mới chú ý Hàn Mạc ở bên người Tào Ân.
Hàn Mạc cũng chắp tay nói:
– Gặp qua Ngũ Tổng binh.
Hắn là Chỉ huy sứ Báo Đột doanh, lại là Thính trưởng Tây Hoa Thính, chức quan và địa vị cũng không thấp hơn Ngũ Thiên Thiệu, nhưng đối với tướng lãnh thủ vệ biên cương này, Hàn Mạc vẫn kính trọng từ trong lòng, cho nên vẻ mặt ôn hòa, rất khiêm tốn.
Ngũ Thiên Thiệu kia đánh giá một lát, mời tùy ý chắp tay, cũng không nói nhiều, chỉ nói với Tào Ân:
– Hầu gia, Đại soái lệnh mạt tướng chờ ở đây, Đại soái có một số quân vụ phải xử lý
Tào Ân cười nói:
– Đại tướng quân là Lâm Dương quan sao?
Ngũ Thiên Thiệu nói:
– Đúng vậy.
Lập tức cũng không nói nhiều, sứ đoàn qua biên cảnh, liền bắt đầu tiếp tục đi tới Lâm Dương quan, biên cảnh này cách Lâm Dương quan chẳng qua hơn hai mươi dặm đường, cũng không tính xa.
Trên đường đi, Tào Ân hỏi Ngũ Thiên Thiệu một số quân vụ Nam Dương quan, Ngũ Thiên Thiệu đều cung kính trả lời, Hàn Mạc đột nhiên nói:
– Năm ngày trước quân Ngụy đã công phá Nam Dương quan, Ngũ Tổng binh có biết không?
Ngũ Thiên Thiệu liếc Hàn Mạc một cái, nói rất lạnh nhạt:
– Biết thì thế nào, không biết thì thế nào?
Hàn Mạc không thể tưởng được Ngũ Thiên Thiệu lại trả lời lạnh nhạt như vậy, hơi nhíu mày, nhưng lập tức cười nói:
– Năm ngày trước quân Ngụy công phá Nam Dương quan, nhưng lại không nghe nói quân Ngụy vào quan bắt đầu tiến công tuyến Long Sơn, nghĩ tới là nghỉ ngơi và hồi phục ở Nam Dương quan.
Ngũ Thiên Thiệu vẫn lạnh nhạt như cũ:
– Quân Ngụy nghỉ ngơi và hồi phục, không liên quan tới nước Yến ta, Hàn tướng quân lo lắng nhiều.
Hàn Mạc thấy hắn trả lời lạnh nhạt với mình như vậy ngay trước mặt Tào Ân, xem ra rất có thành kiến với mình, chỉ có điều mọi người lần đầu gặp mặt, trước đây cũng không hề quan hệ, không biết cơn tức của vị Tổng binh Lâm Dương quan này đến từ đâu.
Tào Ân cũng hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.
Không bao lâu, xa xa liền thấy một quan ải rất lớn đứng phía trước, ánh lửa sáng rõ trên tường thành, giống như ban ngày, trong lòng Hàn Mạc biết, đó là Lâm Dương quan, quan ải lớn nhất Tây Bắc nước Yến. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Nhưng vào lúc này, lại thấy cửa lớn của quan ải mở rộng ra, lập tức thấy một độit nhân mã nhanh như gió tiến tới nghênh đón.
Cách không xa, đám người kia đều dừng ngựa, một người phía trước xoay người xuống ngựa, mặc áo giáp, cũng không đội mũ giáp, nện bước vững vàng, bước lên nghênh đón, khom mình thi lễ, giọng nói vang dội:
– Mạt tướng Tiêu Hoài Ngọc, tham kiến Hầu gia!