– Ai mà biết được.
Phi Vũ nhún vai,
– Cũng không biết tên đê tiện khốn kiếp nào dám để lại phúc địa này ở gần Thiên Tiêu tông của chúng ta. Nếu tìm được thi cốt của hắn, ta nhất định phải hủy sạch.
– Tổ sư phái ngươi đi, ngươi định chuẩn bị sao? Vật kia không phải là người bình thường có thể đối phó được, làm không tốt ngươi cũng sẽ bị chôn vui bên trong đó.
– Đúng thế mà.
Phi Vũ vẻ mặt ủy khuất đáng thương:
– Cho nê, Thương Viêm ngươi giúp ta đi.
– Ta làm sao giúp ngươi? Ta cũng không có biện pháp đối phó loại thượng cổ dị trùng đó.
– Ngươi là tu luyện hỏa hệ công pháp mà, không đốt cháy được chúng nó sao?
– Chân nguyên chi hỏa, ngươi cảm thấy có thể đốt cháy chúng sao? Suy nghĩ của ngươi thật lạ/
Thương Viêm hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên nhìn Dương Khai một cái, vẻ mặt dường như nghĩ tới điều gì.
– Nhưng trừ ngươi ra, không có ai giúp dc ta nữa. Hai tên khốn Lực Hoàn cùng Phi Tiễn kia ta đều kéo rồi, bọn chúng đều tránh ta, thật đáng ghê tởm.
Phi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
– Ta cũng có thể trốn ngươi mà.
Thương Viêm cảm thấy đau đầu, sớm biết thế thì đã không lắm mồm hỏi rồi. Sống chung với nữ nhân này nhiều năm như thế, Thương Viêm vẫn là không kìm nổi bị bề ngoài của nàng ta lừa, thường xuyên rơi vào trong bẫy của nàng.
– Hiện tại đã muộn.
Phi Vũ u lãnh nhìn Thương Viêm:
– Hoặc là ngươi muốn giúp cũng phải giúp, không muốn giúp cũng phải giúp!
Thương Viêm bất đắc dĩ thở dài:
– Lần này không đi, ta cũng phải mau chóng mang tiểu tử này về gặp tổ sư.
– Dù sao ngươi cũng đã trì hoãn hai tháng, cũng không cần quan tâm tới chút thời gian như thế. Đi cùng ta một lần đi, nếu thật không được, ta cũng không miễn cưỡng ngươi,
Phi Vũ liền khuyên giải.
Thương Viêm chau mày, nhìn như đang cân nhắc, Phi Vũ thấy y bắt đầu bị dụ, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, càng không ngừng khuyên bảo.
Thật lâu sau, Thương Viêm mới gật đầu:
– Được rồi, lần này ta sẽ giúp ngươi một phen, nhưng… thành công hay không ta cũng không thể cam đoan được.
Phi Vũ vui mừng, liên miệng nói:
– Chỉ biết ngươi tốt nhất, hai tên khốn Lực Hoàn cùng Phi Tiễn kia, lần sau cho bọn hắn chết luôn.
– Nhưng mà ta cũng có yêu cầu.
– Yêu cầu gì?
Thương Viêm ho nhẹ một tiếng:
– Ta nhớ năm mươi năm trước, ngươi có chế tạo một đám Hồng Hoa Nhưỡng?
Khuôn mặt Phi Vũ biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Chuyện năm mươi năm trước mà ngươi cũng nhớ rõ?
– Ta lúc nào cũng nhớ thương thứ tốt.
Thương Viêm khẽ gật đầu, đương nhiên nói:
– Ừm, nếu như thành, cho ta phân nửa.
– Không được, kia Hồng Hoa Nhưỡng là ta chạy khắp bắc giang, thật vất vả mới thu thập được một ngàn loại linh hoa mà làm ra, bản thân ta cũng còn chưa uống ngụm nào đâu. Ngươi vừa há miệng đòi một nửa, đúng là còn đáng giận hơn cả Lực Hoàn với Phi Tiễn! Nếu như thế, ta tình nguyện không cần ngươi hỗ trợ!
Dương Khai ngạc nhiên nhìn mỹ phụ này, mơ hồ cảm thấy cái gọi là Hồng Hoa Nhưỡng kia còn quý hơn cả tính mạng của nàng nữa.
– Ngươi chế tạo hai mươi phần mà, chia cho ta một nửa, còn mươi phần
– Nhiều lắm là cho ngươi một vò, hơn nữa thì cũng đừng nghĩ nữa!
– Tám vò!
– Một vò!
– Năm vò!
…
một hồi cò kè mặc cả, Thương Viêm cuối cùng chỉ có thể hừ hừ mũi:
– Một vò thì một vò.
– Thế cũng phải xem ngươi có bản lãnh đó hay không!
Phi Vũ khinh thường bĩu môi:
– Nếu như ngươi không giúp được gì, một ngụm ta cũng không cho ngươi uống.
Nói xong, trừng mắt nhìn Dương Khai một cái:
– Tiểu tử thối, cười cái gì, cười đã chưa hả?
– Không có, nhưng mà cũng khá thú vị đấy.
Dương Khai nhún nhún vai, nhìn hai vị Siêu Phàm cảnh tam tầng không ngừng cãi vã, cảm nhận hữu tình giữa bọn họ, quả thật làm cho lòng người ấm áp.
Dương Khai dường như thật lâu chưa thể nghiệm cảm giác như thế, tự khi đi vào Thòng Huyền Đại lục xong vẫn là cô đơn.
– Đi thôi, phúc địa kia ở hướng nào?
Điều kiện được thống nhất, Thương Viêm cũng không muốn lãng phí thời gian.
– Đi theo ta,
Phi Vũ vừa nói xong, liền đi trước dẫn đường.
Mỹ phụ phi động, mông tròn cùng vòng eo đong đưa, mái tóc đen đung đưa theo gió, lộ ra cần cổ trắng nõn, tinh mỹ như đồ sứ.
– Đừng có nhìn nàng ta, cẩn thận nàng ta móc hai tròng mắt ngươi ra,
Thương Viêm nhỏ giọng nhắc nhỏ bên tai Dương Khai.
– Không đến mức đó chứ?
Dương Khai ngạc nhiên.
– Lần trước Sinh Môn có một trưởng lão cũng là vì nhìn nàng ta mấy lần, bị nàng ta…
Thương Viêm nói xong, dùng tay minh họa thủ thế, bổ từ trên xuống, sát qua hạ thân của Dương Khai.
Dương Khai mặt tối sầm.
– Đây là lí do tại sao tổ sư phải cấm nàng ta.
Thương Viêm chính sắc gật đầu:
– Ừm, tuy nhiên đừng nhìn nàng ta ăn mặc quyến rũ thế, kỳ thật nàng ta vẫn là xử…
Lời còn chưa nói hết, liền nghênh diện một đôi bàn tay trắng như phấn, Thương Viêm vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đánh bay hơn trăm trượng.
Phi Vũ lăng lăng trên không, trên mặt một mảnh băng hàn ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Viêm bị đánh bay, dịu dàng quát nói:
– Ngươi thật cho rằng ta là kẻ điếc sao?
Dương Khai không khỏi nuốt nước miếng, âm thầm lo lắng cho Thương Viêm.
– Tiểu huynh đệ, lại đây, tỷ tỷ mang ngươi đi.
Phi Vũ bỗng nhiên lại mang vẻ mặt tươi cười, vẫy vẫy tay với Dương Khai, cũng không đợi hắn trả lời, liền dùng chân nguyên bọc lấy hắn, sóng vai bay đi trước.
Ngửi lấy mùi thơm cơ thể của mỹ phụ, Dương Khai có chút mất tự nhiên, vẻ mặt lại nghiêm trang, nhìn không chớp mắt.
– Đừng có nghe tên khốn đó nói vừa, hắn đang phỉ báng ta.
Phi Vũ nhẹ nói, thổ khí như lan, đi vào lòng người,
– Nhìn thêm chút cũng không sao, tỷ tỷ sẽ không hạ độc thủ với ngươi, ta vốn ôn nhu mà