Cô có giống như anh bây giờ, khủng hoảng, tịch mịch, khổ sở, nhớ nhung hay không?
Sở Sở, em biết không?
Bây giờ anh thật sự rất biết điều, từ sau khi không có em, mỗi buổi tối đều về nhà đúng giờ, sau đó ngủ trên chiếc giường lớn của chúng ta mua khi kết hôn, một mình nhớ nhung về em.
Thịnh Thế lại bò lại lên giường, anh mở TV, tùy ý đổi đi đổi lại mấy đài, vô ý bấm trúng kênh tài chính và kinh tế, bên trong đang phát sóng một cuộc phỏng vấn.
Người được phỏng vấn cũng chính là một người rất quen thuộc.
Là Hàn Thành Trì.
Tay của anh bỗng nhiên bất động.
Nhìn chằm chằm vào ti vi.
Phỏng vấn đại khái là vây quanh việc công ty Hàn Thành Trì tiến hành cho ra hàng tiêu dùng, Hàn Thành Trì thật sự là một nhân tài buôn bán, đối mặt với những người đưa ra câu hỏi, anh ta trả lời đâu vào đấy, hơn nữa giọng điệu vừa phải, khéo léo gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người về sản phẩm mới của mình.
Hàn Thành Trì mặc bộ âu phục thủ công màu đen tuyền, cả người được vẻ bề ngoài phát họa càng thêm cao lớn xuất chúng, hai chân anh ta ung dung bắt chéo nhau, có thể vì lên truyền hình nên mặt mũi được trang điểm chút ít, khiến nó càng trở nên lạnh nhạt, dưới ánh đèn sân khấu phỏng vấn chiếu rọi, cả khuôn mặt càng thêm nổi bật.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm TV không nháy mắt, mãi cho đến cuối cùng, cuộc phỏng vấn sắp đến hồi kết thúc, người dẫn chương trình cười nhìn Hàn Thành Trì nói: “So sánh với tương lai, anh Hàn nhất định là một CEO rất ưu tú.”
Hàn Thành Trì tự tin trả lời: “Cám ơn đã khích lệ, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm thật ưu tú.”
“Anh Hàn thật là khiêm tốn, nhưng mà hôm nay trên web xuất hiện một số xì căng đan về anh Hàn, bây giờ tôi có thể nhiều chuyện hỏi anh Hàn một câu, những xì căng đan đó là thật hay giả ạ?”