– May mắn ngươi tự đại, nếu ngươi dùng thiên kiều cảm ứng, phỏng chừng ta đã bị bại lộ…
Thấy linh hồn tông nham không tiếp tục tìm kiếm, nhiếp vân nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục đi tới.
Thiên kiều cảnh hình thành thiên kiều, khai thông thiên địa, dùng thiên kiều cảm ứng thiên địa là có thể mượn đại thế thiên địa tiến hành công kích, uy lực vô cùng, cho nên một khi đối phương dùng thiên kiều cảm ứng, tuyệt đối càng hữu hiệu hơn dùng linh hồn lực tìm tòi, sẽ càng dễ phát hiện được hắn.
Đương nhiên đây cũng do thực lực hắn quá thấp, nếu hắn cũng đạt tới thiên kiều cảnh, ẩn nặc khí có thể hoàn mỹ phù hợp cùng ảo cảnh xung quanh, cho dù có thủ đoạn cũng không cách nào phát hiện được hắn.
– Chỗ này là được rồi!
Đi một lúc, mở thiên nhãn điều chỉnh lại phương vị, vừa lúc đứng ngay trên đầu tông nham, ánh mắt nhiếp vân sáng lên, sưu một tiếng lao vào tử hoa động phủ, khống chế động phủ biến thành bụi trần, nhẹ nhàng chấn động từ trên vách núi rớt xuống.
Hoa!
Tử hoa động phủ biến thành bụi trần rơi xuống, nhẹ nhàng bay tới chỗ bụng của tông nham.
– Chính là chỗ này…
Mắt thấy khoảng cách chỉ còn lại nửa thước, nhiếp vân đang định thi triển thiên phú thần thâu lấy ngọc bài, đột nhiên đồng tử co rụt lại, chỉ thấy tông nham bật dậy, đồng thời giọng nói vang lên.
– Có người, cẩn thận!
– Chẳng lẽ bị phát hiện rồi hả?
Nghe được câu này, toàn thân Nhiếp Vân chấn động, thiếu chút nữa liền hiển lộ ra thân hình trực tiếp đào tẩu, bất quá lập tức liền phát hiện đối phương khẳng định nói không phải mình.
Nếu như là mình mà nói, đối phương chắc chắn sẽ không nói, mà là trực tiếp lợi dụng pháp lực giam cầm Tử Hoa Động Phủ, sau đó lại nghĩ biện pháp bức mình đi ra, mà không phải đứng dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn ra phía ngoài.
Vèo!
Nhiếp Vân vừa ý thức được điểm ấy, chợt nghe bên ngoài có tiếng gió vang lên, một bóng người chạy vào.
– Thằng này… Sớm không tới muộn không tới, như thế nào lúc này lại đến…
Chứng kiến người xông vào, Nhiếp Vân một hồi nhức đầu.
Không phải người khác, đúng là Diệp Kiếm Tinh cùng mình mỗi người đi một ngả, nói ở chỗ này tập hợp.
Lúc này khí tức Thiên Kiều Cảnh sơ kỳ của Diệp Kiếm Tinh triệt để trầm ổn, kiếm khí trùng thiên trên người càng thêm mượt mà no đủ, tựa hồ mấy ngày nay tách ra hắn vô luận thực lực hay lý giải đối với kiếm thuật, đều tăng lên một cấp bậc!
Thời gian ngắn ngủi như thế thì có loại tiến bộ này, ngay cả Nhiếp Vân cũng nhịn không được cảm thấy thằng này là quái thai.
– Ha ha, ta tưởng là ai, nguyên lai là Diệp Kiếm Tinh sư đệ!
Nhìn rõ ràng người đến, Tông Nham nở nụ cười.
– Các ngươi? Tại sao các ngươi lại ở chỗ này? Nhiếp… Đồng Vân huynh đệ đâu? Các ngươi làm gì hắn rồi?
Nhìn rõ ràng mọi người trong thạch động, Diệp Kiếm Tinh nhíu mày.
Vừa rồi bọn người Tông Nham vì phòng ngừa bị Sở Dương đuổi theo, mỗi người đều cố ý che dấu khí tức, Diệp Kiếm Tinh ở bên ngoài căn bản không có phát hiện bên trong có người, lúc này mới trực tiếp vọt vào.
– Đồng Vân? Ngươi nói bằng hữu phế vật đi cùng ngươi kia? Ngươi cũng không biết hắn ở đâu? Chúng ta làm sao biết?
Tông Nham sững sờ.
– Đồng Vân huynh đệ đã không ở đây, ta liền cáo từ!
Diệp Kiếm Tinh chắp tay, quay người muốn ly khai, bất quá dưới chân còn không có động, liền chứng kiến mấy đạo nhân ảnh lóe lên, phong tỏa đường lui của mình.
– Tông Nham sư huynh, ngươi đây là ý gì?
Chứng kiến bọn người Tô Hủ bình thường quan hệ cũng không tệ lắm vây quanh mình, Diệp Kiếm Tinh ngẩng đầu nhìn Tông Nham.
– Có ý tứ gì? Ha ha, Diệp Kiếm Tinh sư đệ đã đến, làm gì đi vội như vậy?
Khóe miệng Tông Nham giơ lên, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
– Ngươi muốn giết ta?
Chứng kiến nét mặt của hắn, trong nội tâm Diệp Kiếm Tinh rùng mình.