Thương Viêm phất phất tay.
Dương Khai thản nhiên liếc mắt nhìn Hạ Thành Ấm một cái, người kia thần sắc mang vẻ lo lắng, không nói được một lời, xem ra cũng không có ý muốn ngăn cản.
Có Thương Viêm ở trong này, y muốn ngăn cản cũng không cản được. Hai ngày này Lôi Quang đã tổn thất khá lớn, nếu quả thật đắc tội Thương Viêm, lại công khai khiêu chiến với Thiên Tiêu tông thì Lôi Quang cũng vô lực chống đỡ.
Thiên Tiêu tông tứ đại cuồng nhân, từng người cũng đều không hề thua kém hắn. Một khi đánh nhau, Lôi Quang xác định bị diệt môn.
Hạ Thành Ấm chỉ đành cố nén giận.
– Hạ giáo chủ, lần này làm phiền rồi.
Đõ lão gật đầu nói với Hạ Thành Ấm.
– Xin đi từ từ, không tiến!
Hạ Thành Ấm hút vào một hơi, nhắm mắt lại, không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
Thương Viêm hừ lạnh một tiếng, huy xuất chân nguyên, bao vây lất Dương Khai, Đỗ Vạn, cùng Mễ Na, tung bay lên khoảng không.
Đợi bọn họ đi rồi, Hạ Thành Ấm mới mang khuôn mặt vặn vẹo nhìn theo mấy bóng lưng. Một hồi lâu, bỗng nhiên triển khai thân pháp, nhanh chóng chạy về phía Phong Nhãn kia.
Y đúng là vẫn còn chút ngờ vực vô căn cứ về lí do thoái thác trước kia của Dương Khai. Lúc ấy Đỗ Vạn đang đứng một bên, y không tiện giằng co, hiện tại đương nhiên là phải đi tra cho rõ ràng rồi.
Hứa Kỳ cùng Đoạn Hải tuy rằng là chết cùng ngày, nhưng Hạ Thành Ấm vẫn có tự tin, tụ tập lại thần hồn của bọn họ lại, xem trí nhớ của bọn họ, xem xem giữa bọn họ với Dương Khai rốt cuộc đã xảy ra ân oán ra sao.
Đi vào bên người hai vị đại trưởng lão đã chết đi, Hạ Thành Ấm lặng yên vận huyền công, đánh ra một đạo năng lượng huyền diệu.
Sau đó trong vòng phạm vi ba mươi dặm liền xuất hiện một tầng kết giới, y phải phong tỏa nơi đây, tiện thu thập thần hồn của Hứa Kỳ cùng Đoạn Hải.
Y tin rằng với tu vi của hai người này, mặc dù thân thể chết đi, thần hồn cũng không nhanh chóng biến mất như thế.
Nhưng điều khiến Hạ Thành Ấm buồn bực nhất chính là, mặc dù y cố gắng thế nào cũng không thể triệu hồi lại được một tia năng lượng thần hồn nào. Hai vị trưởng lão kia giống như thần hồn cùng bị hủy diệt. phát hiện này làm cho y kinh nghi bất định,
…
Lôi Quang thần giáo, giữa không trung, một hàng bốn người cấp tốc chạy như bay.
Khi đi ngang qua một đỉnh núi, Dương Khai lơ đãng nhìn xuống đấy, vừa hay nhìn thấy một nữ tử dáng người cao gầy đang đứng ở đó.
Đối phương dường như cũng phát hiện hắn, trong mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc, ngây ngốc nhìn chăm chú.
Bỗng nhiên, nàng thả người bay lên, thi triển toàn lực đuổi theo, trên mặt đẹp lộ vẻ vô cùng lo lắng.
Nhưng tốc độ của nàng làm sao có thể ngang được với Thương Viêm, mấy hơi công phu đã bị bỏ lại, không thấy bóng dáng.
– Này, ngươi khốn kiếp, vừa rồi còn có tiểu cô nương đuổi theo ngươi.
Mễ Na đột nhiên chọc Dương Khai, thần sắc mờ ám hỏi.
– Làm gì có?
Dương Khai giả bộ hồ đồ.
– Còn nói không có.
Mễ Na hừ hừ,:
– Nàng ta còn gọi tên ngươi. Ngươi có phải là làm chuyện bội tình bạc nghĩa gì với người ta không hả? Chậc chậc, thật nhìn không ra nha. Ngươi như vậy mà mặt người dạ thú, xem ra ta về sau cách xa ngươi một chút mới được.
– Ngươi đừng có nói lung tung được không? Ta là người ngây thơ lắm đấy. Chưa bao giờ làm chuyện đó đâu.
Dương Khai rất nghiêm túc nói.
Mễ Na bĩu môi, hiển nhiên là không tin tưởng rồi.
Nàng sợ là ở lâu trong Đan Sư hiệp hội quá, tâm bát quái còn sâu sắc hơn bất cứ ai, bắt được Dương Khai liền không ngừng truy vấn, lải nhải.
Dương Khai không để ý tới nàng ta, ngược lại mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thương Viêm.
Cho tới giờ khắc này, hắn cũng không hiểu rõ đối phương vì sao lại vô duyên vô cớ giúp mình, thậm chí không tiếc đắc tội với giáo chủ Lôi Quang thần giáo!
Trầm ngâm một lúc sau, Dương Khai mới mở miệng hỏi:
– Tiền bối, có thể nói cho ta biết tại sao ngươi phải giúp ta không? Điều này có lợi gì cho người?
Thương Viêm vừa chạy như bay, vừa quay đầu sang nhìn hắn một cái, trên vẻ mặt ác nghiệt lộ vẻ tươi cười:
– Ngươi rất cảnh giác nha,
– Ừm.
Dương Khai không e dè gật đầu.
Đỗ lão ha hả cười:
– Tiểu hữu không cần vô căn cứ ngờ vực Thương Viêm. Tuy rằng ta trước đó tiến cử ngươi tới Lôi Quang là sai, nhưng lần này ta có thể cam đoan, hắn sẽ không gây bất lợi với ngươi.
– Lời nói của Đỗ lão ta tự nhiên là tin.
Dương Khai nhẹ nhàng vuốt cằm:;
– Nhưng thế cũng không thể giải đáp được nỗi hoang mang trong lòng ta. Tiền bối nếu không có ác ý với ta thì có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?
– Nói cho ngươi biết cũng không có gì, ta chỉ là đang hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi.
– Nhiệm vụ?
Dương Khai kinh ngạc.
– Ừm. ta cũng không thể nói cho ngươi biết nhiều hơn, sau này ngươi đi cùng với ta hẳn là sẽ hiểu, bởi vì ta cũng không phải hiểu rõ lắm.
– Ai ra nhiệm vụ cho ngươi?
– Tổ sư của ta.
– Thiên Tiêu tông tông chủ?
Dương Khai không khỏi chấn động.
Thương Viêm không trả lời, chỉ cắm đầu phi thẳng về trước. Dương Khai hỏi mấy lần, cũng đành bỏ cuộc, ngược lại thăm dò Đỗ lão:
– Tông chỉ của Thiên Tiêu tông là hạng người thế nào?
– Cường giả Nhập Thánh cảnh,
Đỗ Vạn đáp:
– Cụ thể mạnh ra sao ta cũng không rõ, chờ ngươi gặp hắn rồi thì có thể hỏi xem.
Thương Viêm đang bay lao về trước, đột nhiên dừng lại, mở miệng nói:
– Đỗ lão, chúng ta tách ra ở đây đi, ta cũng cần mau chóng dẫn hắn hồi tông!
– Cũng được!
Đỗ Vạn nhẹ nhàng vuốt cằm, nhìn Dương Khai:
– Tiểu hữu, lần này tao tội cho ngươi, lão hủ thật sự băn khoăn. Nhưng mà Đan sư hiệp hội vĩnh viễn sẽ mở rộng cửa với ngươi. Nếu ngươi rảnh thì nhớ về thăm.
Đỗ lão hiền lành hòa ái khiến Dương Khai cảm thấy chút ấm áp, gật đầu nói:
– Không phải là lỗi của Đỗ lão, Đỗ lão không cần để ý. Ừm, ta sẽ trở về thăm Đan sư hiệp hội.
Đỗ lão khẽ mỉm cười, lại nói với Thương Viêm:
– Thay ta thăm hỏi tổ sư của các ngươi, lão hủ tuổi già thế yếu, không thể tới thăm hắn.
– Nhất định.
Thương Viêm trầm giọng đáp lời,
– Thế Đỗ lão, chúng ta cáo từ trước.
Nói xong liền mang theo Dương Khai bay về một hướng khác.
– Dương Khai, nhớ rõ nhất định phải trở về nha.
Mễ Na không ngừng khua tay nói với Dương Khai.