Lúc này vẫn là ban đêm, ánh trăng sáng trên bầu trời Minh Đô chiếu xuống từng tòa công trình kiến trúc cao lớn phía xa, cho dù ở khoảng cách nhất định cũng vẫn có thể thấy rõ ràng.
Hoắc Vũ Hạo nóng lòng đi cứu Bối Bối và Từ Tam Thạch, cũng không để ý tới Diệp Cốt Y, lôi kéo Vương Đông Nhi lập tức chạy về phía Minh Đô.
– Này! Ngươi còn không nói rõ ràng đây.
Thân hình Diệp Cốt Y lóe lên, lập tức đuổi theo, cản trở trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo sầm mặt lại, trầm giọng nói:
– Tránh ra, ta phải đi cứu người. Nếu như ngươi lại dám ngăn cản ta, chính là địch nhân của ta. Mặc dù ta cho rằng vũ hồn Thiên Sứ của ngươi là năng lực rất có lợi cho việc đối kháng tà hồn sư trong tương lai. Nhưng mà, ta cũng đồng dạng không ngại đem ngươi biến thành sinh vật vong linh chân chính. Tránh ra!
Dứt lời, Hoắc Vũ Hạo trong mắt kim quang đại phóng, tinh thần lực cường đại giống như phô thiên cái địa ép về phía Diệp Cốt Y.
– Ngươi, ngươi hung hăng cái gì a!
Diệp Cốt Y giật nảy mình. Dù sao trước đó Hoắc Vũ Hạo đã từng đã đánh bại nàng, đồng thời khiến nàng khắc sâu ấn tượng. Lúc này nhìn vào sắc mặt ngưng trọng và khí thế bức người của hắn, nội tâm không khỏi có chút khiếp sợ.
Hoắc Vũ Hạo cũng không rảnh để ý tới Diệp Cốt Y, lôi kéo Vương Đông Nhi đi vòng qua nàng, triển khai toàn bộ tốc độ, chạy như điên về phía Minh Đô.
Nhìn vào bóng lưng của hắn và Vương Đông Nhi, Diệp Cốt Y oán giận dậm chân, nhưng cuối cùng vẫn là đi theo.
– Này! Chờ ta một chút, ta giúp các ngươi đi cứu người. Nhưng sau khi cứu người, ngươi phải nói rõ ràng cho ta biết năng lực tà hồn sư của ngươi đến tột cùng là chuyện gì.
Vương Đông Nhi bật cười một tiếng, cực kỳ phong tình lườm Hoắc Vũ Hạo một cái, lên tiếng:
– Lạt mềm buộc chặt, tán gái rất có thủ đoạn nha.
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:
– Đến lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm tư nói đùa. Nhanh giúp ta.
Dứt lời, áo giáp trên tay hắn lật lên, lộ ra tay phải của mình, cầm lấy tay trái của Vương Đông Nhi. Hạo Đông Lực nhanh chóng câu thông, lưu chuyển trong cơ thể hai người, trong đôi mắt lấp lánh kim quang của Hoắc Vũ Hạo cũng trở nên càng thêm sáng chói.
Tinh thần lực càng lúc càng mạnh giống như lợi kiếm đâm thẳng về phương xa. Ở thời điểm này, Hoắc Vũ Hạo cũng không có thời gian che giấu tu vi tinh thần lực của bản thân. Cường độ tinh thần tăng đến cực hạn, hóa thành một đạo ánh sáng vô hình hướng về phương xa tìm kiếm. Sau đó mũ giáp của hắn cũng chuyển động, quét toàn địa hình trong phạm vi lớn.
Diệp Cốt Y từ phía sau đuổi theo tới lập tức cảm giác được từ trên người Hoắc Vũ Hạo tản ra tinh thần lực càng lúc càng mạnh, khiến nàng không khỏi hoảng sợ biến sắc.
Vũ hồn của nàng là Thần Thánh Thiên Sứ, đối với tinh thần lực yêu cầu cũng cực cao, bởi vì vũ hồn của nàng không những có thể dựa vào quang minh lực để tiến cấp, đồng thời còn có thể dựa vào tín ngưỡng lực và tịnh hóa lực để tăng phúc bản thân. Mà những thứ này đều cần tinh thần lực cường đại để khống chế.
Bởi vậy, Diệp Cốt Y luôn rất tự tin đối với tinh thần lực của bản thân. Nhưng lúc này giờ phút này, ở trước mặt Hoắc Vũ Hạo, nàng lại phát hiện tinh thần lực của mình không đáng kể chút nào. Tu vi của gia hỏa này rõ ràng chỉ chừng cấp bậc Hồn Đế, nhưng cường độ tinh thần lực lại thâm sâu như biển cả, thật đúng là thâm bất khả trắc. Áp lực tinh thần kinh khủng, so với cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La còn muốn cường thịnh hơn.
Sau khi sử dụng quét toàn địa hình, Hoắc Vũ Hạo cũng không có tìm được khí tức của Bối Bối và Từ Tam Thạch, nhưng lại rõ ràng phát hiện một đại đội của đế quốc Nhật Nguyệt. Chi đại quân này trú đóng ở phía Tây Minh Đô, vây quanh Minh Đô từ bên ngoài, trong đó còn có không ít hồn đạo sư mang theo hồn đạo khí. Đội hình nghiêm chỉnh, rõ ràng đang tùy thời chuẩn bị ứng biến.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, hai mắt lóe ra kim quang chói mắt chậm rãi nhắm lại, trên trán lại hiện ra một tia ánh sáng kỳ dị, Vận Mệnh Nhãn phảng phất ẩn chứa thiên địa khí tức lặng yên mở ra, một hào quang màu tử kim như hóa thành thực chất lập tức phun ra con từ mắt dọc của hắn.
Dưới tình huống đang toàn lực thi triển tinh thần lực, nguyên bản hồn hoàn của Hoắc Vũ Hạo luôn thông qua hồn kỹ Mô Phỏng ẩn giấu cũng rốt cục hiện hình.
Hồn hoàn màu trắng, tím, tím, đen, đen. Năm hồn hoàn phối hợp màu sắc kỳ dị hiện lên trên người hắn.
Đúng vậy, đây chính là màu sắc hồn hoàn hiện tại của Hoắc Vũ Hạo.
Lời nói lúc trước Thiên Mộng Băng Tằm đã từng nói với hắn cũng không có khoa trương, vì cái gì uy lực Linh Mâu của hắn có thể trở nên cường đại như thế, chuyện này có liên hệ cùng với tinh thần lực của hắn không ngừng tăng lên, sau đó dung hợp với Tinh Thần Căn Nguyên của Thiên Mộng mà sinh ra tiến hóa.
Hồn hoàn thứ nhất trăm vạn năm, hồn hoàn thứ hai, thứ ba ngàn năm, hồn hoàn thứ tư, thứ năm đều là cấp bậc vạn năm. Trong những hồn sư cùng đẳng cấp tuyệt đối là gần như không tồn tại a!
Hơn nữa, trong tương lai không lâu, khi tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo lại tăng lên một bậc, thì hồn hoàn thứ hai, thứ ba của hắn cũng có khả năng tiến hóa thành vạn năm.
Nhìn vào năm cái hồn hoàn trên người hắn, Diệp Cốt Y không khỏi trợn mắt hốc mồm.
Đây là tình huống như thế nào? Mười năm, ngàn năm, ngàn năm, vạn năm, vạn năm, hắn là quái vật sao? Hắn vẫn là người bình thường sao? Hồn hoàn của hắn không phải là màu xám cổ quái sao? Tại sao lại biến thành cái dạng này? Đến cuối cùng cái nào là thật, cái nào là giả? Hồn Vương, hắn vậy mà chỉ có tu vi Hồn Vương, lại đánh bại bản thân mình là Hồn Đế, chuyện này, chuyện này. . .
Tình huống xuất hiện trên thân mình Hoắc Vũ Hạo đã triệt để lật đổ nhận biết đối với hồn sư của Diệp Cốt Y. Trong lúc nhất thời, nàng càng lúc càng cảm thấy hứng thú đối với gia hỏa ngay cả tướng mạo đều không rõ ràng này.
Vận Mệnh Nhãn cộng thêm Tinh Thần Tham Trắc đã là năng lực dò xét mạnh nhất mà Hoắc Vũ Hạo có khả năng đạt tới. Lúc này dò xét đơn hướng thậm chí có thể tiếp cận bảy cây số.
Tinh Thần Tham Trắc chậm rãi quét qua, Hoắc Vũ Hạo cảm thụ các loại biến hóa bên trong phạm vi tinh thần lực đảo qua.