“Không có đâu. Hiếm lắm mới có người giống A Cửu đả động đến em.” Hầu như không có ai có thể thích cô đến thế. Chỉ thích, đến mức còn có thể buông cả nguyên tắc lẫn tôn nghiêm của bàn thân. Đương nhiên, người có thể khiến cô thích, cô vẫn sẽ giữ nguyên tắc lẫn tôn nghiêm của người ta. Thích cũng có nghĩa là tôn trọng nhau.
“Nếu A Cửu ghét em là bà già thì cứ việc tìm người trẻ hơn ấy Chẳng qua là đừng có xuất hiện trước mặt em nữa.”
“Không, anh tìm người khác sao được. Em là bà già, anh chắc chắn cũng sẽ là ông già, như thế mới là trời sinh một đôi.”
Hệ thống: Giác ngộ, đây mới là giác ngộ. Bảo sao anh chàng này được lòng ký chủ đại đại như thế.
854.63
Đường Quả rất hài lòng. Cô thích nghe lời ngon tiếng ngọt, càng nghe càng vui.
Cô nắm lấy tay Tần Cửu, “Em đi rồi, đừng mù quáng đi tìm. Em chắc chắn sẽ không ở Quỷ giới, đi đầu thai là nhất định sẽ đầu thai. Chỉ cần thành tâm, kiếp sau sẽ gặp lại.”
“Chắc chắn thế. Kiếp sau anh sẽ tìm thấy Quả Quả trước, sẽ không để ai tổn thương em.”
Đường Quả hơi cười. Từ lúc cô tỉnh lại rồi, không ai có thể khiến cô tổn thương được nữa.
Dù là thương thân hay thương tâm, không có ai có thể khiến cô khổ sở. Nghiêm trọng nhất chắc chỉ có thể khiến cô không vui trong một chốc.
Hiện tại cảm xúc dao động nhiều nhất trong cô là vui vẻ. Tâm tình càng tốt, cảm xúc dao động càng nhiều.
“Chúng ta đi xem thiên sĩ Phương thế nào đi.”
Tần Cửu hơi ngạc nhiên, “Quả Quả có thể tìm được ông ta?”
“Đương nhiên, là em lôi linh hồn ông ta ra mà, ông ta ở đâu chẳng lẽ em không dễ biết được à? Để cho ông ta trải qua một đời quỷ đau khổ, em còn cố ý làm thêm mấy chuyện nữa. Ví dụ như là bất kỳ đạo sĩ nào có đạo hạnh thấp hơn em đều không thể bắt được ông ta. Đồng thời, ông ta cũng không có năng lực gì, ngay cả tiểu quỷ đi đường cũng cảm thấy ông ta vô dụng.”
Đường Quả đưa Tần Cửu đến một trấn nhỏ nhìn thiên sĩ Phương hoảng sợ trốn trong góc.
Ông ta vừa mới tránh một đạo sĩ bắt quỷ, không dám hành động, chỉ vùi vào trong góc tường.
Cũng không phải ông ta không muốn đến chỗ khác, có điều lúc chạy trốn, ông ta không để ý đến thời tiết hôm nay, chỉ cảm giác hồn thể có hơi đau đớn
Đến khi tới đây rồi ông ta mới nhận ra hôm nay nắng to, chỉ có mỗi chỗ này là âm u.
Ông ta rất sợ ánh mặt trời, ánh mặt trời chiếu lên người ông ta rất đâu.
Tuy rằng ông ta phơi nắng cũng không chết nhưng đau đớn thế này không phải ai cũng chịu được.
Ông ta phát hiện được điều đó là khi chạy trốn một tên đạo sĩ bắt quỷ. Tên đó rất ác, nhìn thấy ông ta đã lập tức cầm kiếm chém thẳng.
Trước kia cũng có đạo sĩ muốn xử ông ta nhưng đều dò hỏi tên họ, còn suy nghĩ xem ông ta có làm chuyện xấu hay không, cuối cùng là nhìn xem liệu ông ta có hơi thở xấu hay không, rồi mới tính đến chuyện gϊếŧ. Nhưng mà, mấy năm gần đây, nhiều lần ông ta thấy được một đạo sĩ điên cứ gặp phải quỷ là gϊếŧ, không hề hỏi đến nhân quả.
Dù ông ta nhỏ yếu thế này, cũng chém.
Hắn rất mạnh, ông ta không biết mình có thể chạy thoát kiểu gì nhưng tóm lại, lần nào ông ta cũng rất may mắn, có thể chạy thoát được hắn.
Ông ta không thích ánh mặt trời, ánh mặt trời chiếu lên người rất đau.
Ông ta cũng không thích đi hại người. Tuy không rõ bàn thân là ai nhưng tiềm thức ông ta cho rằng không nên đi hại người.
Mới đầu nhìn thấy tiểu quỷ bên cạnh bị chém, không hiểu sao ông ta có cảm giác họ đáng bị chém. Nhưng sau khi đào vong ngày qua ngày, ông ta cảm thấy đám đạo sĩ thật phiền phức.
Ông ta không làm chuyện xấu gì, cũng không hại người, càng không đi ám ai, nhưng đám đó cứ vô lý, đặc biệt là tên đạo sĩ hung ác kia.
Người ta gọi hắn là đại sư Phương, toàn thân là lệ khí như thế kia, còn đáng sợ hơn cả quỷ như ông ta, đại sư gì?
Ông ta không hiểu được vì sao đám đạo sĩ ấy lại ngang ngược như thế, cứ thấy quỷ là gϊếŧ.
855.64
Đương nhiên, tên họ Phương kia đáng ghét nhất.
Đường Quả đứng một bên, tay nắm tay với Tần Cửu, nhìn quỷ hồn thiên sĩ Phương trầm mặt suy nghĩ sâu xa. Ánh mặt trời chiếu qua, ông ta vội vàng gần góc tường hơn, gần như sắp dán lên tường.
“Không có ký ức?” Tần Cửu hỏi.
Đường Quả cười lên, “Nếu có ký ức, sao có thể có cuộc sống đặc sắc như thế.”
“Anh tưởng Quả Quả đã sớm cho ông ta hồn phi phách tán. Hoặc là hồn thể đã bị xử lý, kiểu như bị Phương Vân Trì gϊếŧ rồi ấy.” Trả thù kiểu đó, cô vợ nhỏ nhà anh chắc chắn làm được.
Không ngờ cô lại không làm thế.
“Em làm việc gì ra việc đó chứ. Lại nói, nếu làm như vậy, bọn họ sẽ không hiểu được hành động của bọn họ khiến những quỷ hồn vô tội tổn thương đến mức nào.”
Đường Quả nhìn thiên sĩ Phương đang trốn tránh mặt trời, “So với gϊếŧ thẳng bọn họ, em cảm thấy đảo lộn nhân sinh quan của bọn họ thú vị hơn. Nhân sinh quan đã có nhiều năm như thế, bỗng dưng sụp xuống, ai có thể chịu được/”
Cô cười lên, xung quanh như có trận gió lạnh thổi qua.
Hệ thống run bần bật, ký chủ đại đại vẫn là ký chủ đại đại.
Dù sống trong tình yêu ngọt ngào, cô làm gì vẫn làm thế, đừng hi vọng cô lưu tình với kẻ thù.
“Vậy hôm nay em đến đây tìm thiên sĩ Phương là có tính toán gì à?”
Tần Cửu mơ hồ suy đoán, “Khôi phục ký ức của ông ta?”
Đường Quả hôn Tần Cửu, “A Cửu, anh thông minh lên rồi, cũng biết em muốn làm gì cơ đấy.”
Sắc mặt Tần Cửu không được tự nhiên, chẳng lẽ trước kia anh ngốc lắm à?
Đường Quả và Tần Cửu bước ra từ tán cây âm u, đến trước mặt thiên sĩ Phương.
Ban đầu thiên sĩ Phương chỉ nghĩ hai người đi ngang qua, cũng mặc kệ. Ông ta đã sớm biết con người không nhìn thấy được quỷ hồn, trừ trường hợp đặc biệt.
Nhưng đợi một lúc, ông ta nhận ra hai người đang nhìn ông ta.
Không sai, là đang nhìn ông ta.
Hoảng hốt một chút, ông ta thấp thỏm, mũi chân dán lên tường, cảnh giác nhìn hai người: “Có thể nhìn thấy tôi/”
“Đúng.” Đường Quả gật đầu, “Ngạc nhiên lắm à?”
Thiên sĩ Phương do dự một chút rồi hỏi, “Hai người cũng là đạo sĩ bắt quỷ, muốn gϊếŧ tôi?” Ông ta đã làm ra động tác chạy trốn, có thể thấy được đã thường xuyên gặp phải tình huống này, luyện thành bản năng.
Nghe thấy ông ta hỏi thế, Đường Quả phì cười. Có lẽ thiên sĩ Phương cũng không ngờ được rằng bản thân là đạo sĩ bắt quỷ nhưng khi làm quỷ rồi lại sợ đạo sĩ bắt quỷ.
“Không, tôi không phải đạo sĩ bắt quỷ.” Đường Quả nói. “Anh ấy cũng không phải, anh ấy là đạo sĩ bắt yêu.”
Thiên sĩ Phương hơi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ cũng đúng. Hai người này nếu bắt quỷ thật, chắc chắn sẽ nhằm đến ông ta.
Cũng không biết vì sao ông ta đi đến đâu, đạo sĩ sẽ ngửi được mùi ông ta đến đó. Vừa mới đến bọn họ đã nói ông ta tạo nghiệt quá nhiều, hại quá nhiều người, cần phải tru sát.
Rõ ràng ông ta không làm gì nhưng những tên đó vẫn nói trên người ông ta có sát khí, chỉ có quỷ gϊếŧ người mới có sát khí.
Ông ta giải thích thế nào đám đạo sĩ vớ vẩn ấy cũng không nghe.
“Vậy hai ngưởi ở đây làm gì?”
“Chưa thấy người ta yêu đương bao giờ à?” Đường Quả cười nói, “Tôi với bạn trai nắm tay nhau như thế này, đương nhiên là đi dạo phố rồi.”
Thiên sĩ Phương cảm thấy không tin được
856.65
Ông ta không tiện hỏi, chỉ đứng ở trong góc nhìn hai người cười cười nói nói. Hình như là yêu đương thật. Nghi hoặc trong lòng cũng dần dần buông xuống.
Hai người này không phải đến hại ông ta.
Những năm gần đây, có rất nhiều quỷ ông ta quen biết bị đám đạo sĩ kia gϊếŧ.
Nếu không phải ông ta đặc thù, chắc chắn cũng đã chết rồi.
Cũng không biết đám đó muốn bắt quỷ là bắt quỷ thật hay là để tu luyện, ông ta thầm nghĩ.
Nửa giờ sau, Đường Quả và Tần Cửu tay trong tay rời đi.
Đường Quả nhìn thiên sĩ Phương, tươi cười, “Thiên sĩ Phương, chúc ông may mắn.”
Thiên sĩ Phương mơ màng. Thiên sĩ Phương, cô gọi ông ta là thiên sĩ Phương. Họ của ông ta là Phương? Cô quen biết ông ta?
Chỉ là, vì sao lại họ Phương? Ông ta nhớ đến tên đạo sĩ Phương Vân Trì. Nếu không phải nhờ may mắn, có lẽ ông ta đã bị hắn nghiền ra tro.
Nghe thấy họ Phương, trong lòng ông ta không thoải mái lắm.
Hiện tại biết bản thân cũng họ Phương, cảm giác thật khó nói. Nhưng mà, sao người kia lại biết ông ta là thiên sĩ Phương?
Lúc ông ta muốn đuổi theo để hỏi rõ ràng thì đầu óc bất chợt hỗn loạn. Ông ta đứng tại chỗ, bất động. Sau một phút ngắn ngủi, đầu óc ông ta trống rỗng, và rồi vô số hình ảnh tràn vào đầu ông ta. Đó là ký ức của ông ta.
Ông ta lập tức hiểu được, ngồi im trong góc, nghiêm túc tiếp thu ký ức, trong lòng còn có phần vui vẻ.
Ông ta vẫn luôn không có ký ức, quỷ khác còn có một ít ký ức lúc còn sống, nhưng ông ta thì mất sạch.
Ước chừng mười phút sau, thiên sĩ Phương không còn vui vẻ như lúc đầu nữa.
Ông ta vẫn ngồi trong góc, nhưng biểu cảm lại vô cùng phức tạp.
Ông ta nhìn chằm chằm phương hướng Đường Quả rời đi, khí thế trên người cũng thay đổi trong nháy mắt. Ngoại hình khôi phục lại vẻ ban đầu, khí chất rụt rè đột nhiên mạnh hơn, gương mặt cũng chính nghĩa hơn, hoàn toàn không giống quỷ mà giống một đạo sĩ.
Ông ta đã nhớ ra rồi.
Ông ta là thiên sĩ Phương, từ nhỏ đã học đạo thuật bắt quỷ. Ông ta ghét quỷ, vì thôn ông ta bị ác quỷ chiếm lấy, chỉ còn lại một mình ông ta, sau đó được sư phụ nhặt đi.
Ông ta biết quỷ không gϊếŧ người không thể động vào. Có điều, chỉ cần là quỷ gϊếŧ người ông ta sẽ xử lý không màng nhân quả.
Lúc ấy ông ta nghĩ rằng quỷ không nên gϊếŧ người, mặc kệ nguyên nhân là gì. Cho nên, khi Đường Lộc Sinh tìm đến ông ta, ông ta không do dự gì mà diệt trừ ma nữ kia. Sau đó biết được nguyên nhân, ông ta cũng không hề áy náy trong lòng.
Quỷ kia hại người, ông ta tru sát, không sai.
Lại sau nữa, ông ta gặp Đường Quả.
Tưởng rằng đây là quỷ non, có thể dễ dàng tru sát, không ngờ rằng cô lại có thể chế phục ông ta. Ông ta tưởng cô sẽ gϊếŧ mình, khiến mình hồn phi phách tán, nhưng cô chỉ rút hồn ông ta ra, phong ấn ký ức và cho ông ta một loại năng lực, đó là bất kỳ đạo sĩ nào cũng không thể gϊếŧ nổi ông ta. Đương nhiên, cô cũng độ lên người ông ta một tầng sát khí, khiến bất kỳ đạo sĩ nào nhìn thấy ông ta đều sẽ cho rằng ông ta là quỷ gϊếŧ người, sẽ không do dự gì mà ra tay với ông ta.
Mười mấy năm trời ông ta trải qua cảm giác là một con quỷ bị đạo sĩ đuổi gϊếŧ.
Vừa rồi ông ta còn oán trách người ta không biết phân biệt phải trái, cứ một hai muốn gϊếŧ ông ta.