Bốn yêu sủng xấu hổ, cũng không giải thích, xoay người rời đi.
Sớm biết chủ nhân biến thái như vậy cũng đừng nên đánh cuộc…
– Thật sự là cổ quái!
Nhiếp vân duỗi lưng:
– lưu trong động phủ thời gian dài như vậy, cũng nên đi ra xem!
Nói thầm một tiếng, nhiếp vân đang định đi ra ngoài, đột nhiên sửng sốt, ngoài miệng lộ ý cười nghiền ngẫm.
– Không ngờ là bọn hắn? Ha ha, nếu đến đây, không lợi dụng cơ hội cho tốt, chẳng phải thật xin lỗi chính mình?
Xuất hiện trong tầm mắt nhiếp vân chính là đám người tông nham.
Hiện tại bọn hắn đang ngồi trong sơn động nghỉ ngơi.
– Ân, sao nhìn dáng vẻ chật vật như thế?
Mở ra thiên nhãn nhìn một vòng, trong lòng nhiếp vân có chút kỳ quái.
Hiện tại chỉ có tông nham nhìn đỡ hơn một chút, mà những người khác quần áo phá nát, thân thể bầm tím, còn có người nằm dưới đất, tùy thời đều có thể tắt thở.
Thật trùng hợp, người nằm dưới đất chính là tiễn hoành.
– Thật đúng là tình cờ gặp phải thù xưa…
Nhiếp vân cười hắc hắc nói.
– Tông nham sư huynh, rốt cục sở dương phát điên cái gì? Vừa nhìn thấy ngươi không nói câu nào đã điên cuồng công kích?
Một người có vẻ tái nhợt bệnh hoạn nghi hoặc nhìn tông nham nói.
– Phải đó, kiếm thần tông cùng sở gia có quan hệ thật sâu xa, bình thường động thủ chỉ luận bàn vũ kỹ, cho tới bây giờ chưa từng dùng lá bài tẩy, vì sao hắn vừa thấy chúng ta đã lấy ra toàn bộ lá bài tẩy sử dụng? Giống như hận không thể giết chết chúng ta! Thật sự là đáng giận!
Lại một người điên cuồng hét lên, người này chính là tô hủ.
– Ai biết hắn phát điên cái gì, thật giống như ta cưỡng gian mẹ hắn, giết cha hắn vậy!
Nhớ tới chuyện vừa rồi, tông nham tức giận đến run lên.
Hôm nay hắn vừa tới dược địa, không nghĩ tới lại gặp sở dương.
Mặc dù đôi bên là đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng nhận thức, thực lực xấp xỉ, không cần đấu sống chết, vốn định chào hỏi ai ngờ người kia vừa thấy mình liền phát điên, không nghĩ tới lại đánh ra lá bài tẩy!
Lá bài tẩy lợi hại nhất của sở dương là cánh tay ma tộc nạp hư cảnh, vừa động thủ đã cởi bỏ chiếc vòng phong ấn áp chế, hướng đám người mình công kích.
Thật vất vả mới thoát ra, lại khiến mọi người đều chật vật, nhìn thấy sơn động chạy vào chữa thương nghỉ ngơi.
– Ta xem vừa rồi hắn vừa công kích chúng ta vừa hô trả lại ngọc bài, chẳng lẽ hiểu lầm sư huynh đoạt ngọc bài của hắn?
Người thứ nhất lên tiếng, nghi hoặc nói.
– Hừ, hắn điên khùng rồi, cướp ngọc bài của hắn? Từ khi vào thiên u cốc ta còn chưa gặp hắn lần nào, làm sao cướp ngọc bài?
Tông nham cắt đứt lời nói của người kia, khoát tay:
– Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, nhanh điều tức chữa thương, khôi phục pháp lực, sau đó tu luyện kiếm thuật, thí luyện sắp kết thúc, ta hi vọng chúng ta có thể đem mười danh đầu nắm trong tay!
– Đúng vậy, khoan hãy tính toán với hắn, sư huynh luyện thành hai mươi hai bộ kiếm pháp, trở thành quán quân là chuyện như ván đóng thuyền, tới lúc đó tiến vào kiếm thần tông, muốn làm chết hắn còn không đơn giản!
Tô hủ khen tặng.
– Không sai, tông nham sư huynh đạt được quán quân, sẽ có cơ hội cảm thụ kiếm đạo khí, tu luyện đại kiếm thuật vô thượng, một khi thành công sẽ trở thành người được đề cử làm chưởng giáo, thậm chí vị trí chưởng giáo cũng là của ngươi! Làm chết một sở dương còn không phải chuyện đơn giản!
Một đệ tử nghe lời nói của tô hủ ánh mắt sáng lên, vội vàng nói:
– Tới lúc đó tông nham sư huynh đừng quên nhóm tiểu đệ chúng tôi…
– Tông nham sư huynh đừng quên chúng tôi, chúng tôi luôn trung thành tận tâm với sư huynh!
Có người mở đầu, những người khác bắt đầu nịnh nọt.
– Yên tâm đi!
Nghe được mọi người khen tặng, tông nham ha ha cười, giống như mình đã biến thành chưởng giáo, vung tay:
– Ta có cơ hội, khẳng định có các ngươi, chờ ta thành chưởng giáo, sẽ cho các ngươi thành trưởng lão, ta muốn đem cả kiếm thần tông đều nắm trong tay mình!