“Uổng cho cái chức chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh của anh, sao ăn mặc quê mùa như vậy? Anh xấu xí nhưng cũng phải tút tát nhan sắc cho mình chứ”.
Cái miệng của Bàng Tiểu Duyệt như súng liên thanh, không mắng Dương Thanh không chịu được.
“Được rồi, cô Duyệt đừng nói nữa.
Tôi theo cô liền đây!”, Dương Thanh vội nói.
Anh sợ mình không nói nhanh, cô ta lại mắng mình thêm mấy câu nữa.
Thấy Dương Thanh thỏa hiệp, Bàng Tiểu Duyệt càng đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng như một con gà trống.
Dương Thanh lại như tên đàn em cun cút theo sau cô ta.
“Tôi cần đổi xe không?”
Sau khi đi tới chiếc Phaeton của Dương Thanh, không đợi Bàng Tiểu Duyệt chê bai anh đã chủ động hỏi.
“Phaeton trị giá hơn hai triệu, đông cơ W12, công suất tối đa là 450 mã lực, mô-men xoắn cao nhất là 560 Nm, hộp số sàn 5 cấp, thời gian tăng tốc 100km là 6,1 giây, vận tốc cực đại 250km/h.
Cũng chỉ anh mới thích loại xe sang khiêm tốn vậy thôi nhỉ?”
Bàng Tiểu Duyệt đi tới cạnh xe Dương Thanh, cười nói: “Có lẽ chiếc xe này đã được cải tiến, kính chống đạn, gầm xe được nâng lên.
Nếu tôi đoán không sai, chắc là động cơ cũng đã được đổi rồi phải không? Tôi đoán phí cải tiến chiếc xe này phải tốn mấy chục triệu”.
Lần này, Dương Thanh thực sự bội phục cô ta.
Không hổ là người từng đạt quán quân Bộ óc thiên tài, còn hiểu biết về xe, đúng là đáng sợ.
Dương Thanh đột nhiên nghĩ, liệu chồng tương lai có cô ta có cảm thấy áp lực hay không?
Có khi chồng tương lai của cô ta đi ra ngoài ăn cơm với con gái cũng bị cô ta phát hiện, kinh khủng hơn là có thể đoán ra được đối phương là ai.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Dương Thanh, cô ta có làm được như vậy hay không thì anh không biết.
“Chiếc xe này cũng xấu y hệt anh, nhưng ít ra hệ số an toàn cực cao.
Tôi đành miễn cường ngồi một lần vậy!”
Bàng Tiểu Duyệt lại châm chọc Dương Thanh một câu, tự giác ngồi lên ghế lái phụ.
Dương Thanh sắp thành tự kỷ, không nói câu nào lái xe rời đi.
Nửa tiếng sau, bọn họ đi tới con phố có nhiều cửa hàng xa xỉ phẩm nhất thành phố.
Nhưng Dương Thanh nhanh chóng ý thức được mình lại bị lừa.
Bởi vì cô ta đâu có mua quần áo cho anh, rõ ràng là đang mua cho mình.
“Cái này, cả cái này nữa, tôi lấy hết!”
Dương Thanh giống như người hầu lẽo đẽo đi theo Bàng Tiểu Duyệt.
Sau khi dạo liên tiếp mấy chục cửa hàng xa xỉ phẩm, hai tay Dương Thanh đã xách đầy túi lớn túi nhỏ.
“Cô Duyệt, tôi nghĩ cô mặc mười năm cũng không hết đống quần áo này đâu?”
Dương Thanh bất lực nói.
Anh phát hiện mình không thể cầm thêm gì nữa.
Bàng Tiểu Duyệt trừng mắt lườm Dương Thanh: “Từ giờ phải gọi tôi là Tiểu Duyệt.
Nếu tối nay để lộ, tôi không tha cho anh đâu’.
“Được rồi, Tiểu Duyệt, bây giờ đã đi được chưa?”
Dương Thanh quả thực rất mệt.
Anh không hiểu con gái lấy đâu ra sức lực đi mua sắm nhiều như vậy.
Anh là người luyện võ còn thấy mệt mỏi, Bàng Tiểu Duyệt vẫn còn rất phấn chấn.
“Sắp tới giờ rồi, đi thôi!”
Bàng Tiểu Duyệt liếc đồng hồ, thấy hơi trễ mới kết thúc sự nghiệp mua sắm.
Đáng thương cho Dương Thanh xách nặng trĩu cả hai tay nhưng không có thứ gì là của anh.
Hai mươi phút sau, xe đỗ lại trong bãi đỗ xe của đại học Yến Đô.
Cô gái được gọi là Giai Giai đột nhiên nhìn sang Dương Thanh đứng cạnh Bàng Tiểu Duyệt, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc, lập tức hỏi: “Tiểu Duyệt, anh ấy là ai?”
“Anh ấy là bạn trai mình, Dương Thanh!”
Bàng Tiểu Duyệt nhập vai rất nhanh, rất tự nhiên ôm cánh tay Dương Thanh, giới thiệu với anh: “Cô ấy là bạn cùng phòng của em, Nhiếp Giai Giai.
Người bên cạnh là bạn trai cô ấy, Thạch Giang”.
“Chào anh!”
Dương Thanh mỉm cười, chủ động bắt tay với Thạch Giang.
Nhưng Thạch Giang không thèm bắt tay anh, oán trách với Nhiếp Giai Giai: “Sao em bảo Tiểu Duyệt không có bạn trai? Anh đã hẹn anh Lương tới rồi, bây giờ phải làm sao?”
“Sao em biết được!”
Nhiếp Giai Giai oán trách nhìn Bàng Tiểu Duyệt: “Mình đã nói với cậu tối nay anh Lương cũng tới rồi mà? Sao cậu lại đột nhiên có bạn trai? Cậu làm vậy là muốn khiến mình khó xử phải không?”
– —————————