Nhưng mà, bà ta nhận ra, hoàn toàn không cần so sánh, bởi vì không có bất cứ số liệu nào giống nhau cả.
Cũng có nghĩa là, đứa trẻ kia tuyệt đối không phải của Tịch Xuyên.
Nét mặt bà Tịch lập tức trở nên méo mó, nguy hiểm hơn, bà ta híp mắt lại, nghiến răng lẩm bẩm: “Đồ phụ nữ đê tiện vô liêm sỉ, không biết đã cùng với tên đàn ông nào sinh ra đứa con hoang này, lại dám bắt Tịch Xuyên đổ vỏ, ghê tởm, thật sự là quá ghê tởm.
Giờ phút này, bà Tịch thề, bà ta tuyệt đối không tha cho ả phụ nữ đê tiện Hứa Dinh Dinh kia, đương nhiên bà ta cũng tuyệt đối không bỏ qua cho hai đứa con hoang không biết là của người đàn ông nào đó kia.
Còn về người đàn ông kia, bà ta nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra được, đến lúc đó thì có chuyện hay rồi.
Bà Tịch cất kết quả giám định của Tịch Xuyên đi, đặt lại về chỗ cũ ở tầng cuối của tủ quần áo, sau đó nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại: “Giúp tôi điêu tra một chuyện.”
Bà ta biết, dựa vào bản lĩnh của người đó, nhất định có thể điều tra ra được.
Hứa Dinh Dinh đưa con của người đàn ông khác về rồi nói là con của Tịch Xuyên, chứng tỏ tên đàn ông kia không phải loại người tốt đẹp gì, chắc chắn là rất vô dụng, dựa vào kinh nghiệm của bà ta, loại người đàn ông vô dụng đó là dễ lợi dụng nhất.
Vì vậy, chỉ cần tra ra được tên đàn ông đó, bà ta có cách để đối phó Hứa Dinh Dinh.
Đến lúc đó, bà ta sẽ khiến Hứa Dinh Dinh thân bại danh liệt, còn hai đứa trẻ kia nhất định sẽ là những đứa con hoang bị người người xem thường.
Đương nhiên, có sự sắp xếp “đặc biệt” của Đường Lăng, cho dù người mà bà Tịch tìm đến kia không đủ tài giỏi, thì cũng nhất định tra ra được tên đàn ông kia.
Ba ngày sau, trong phòng làm việc của Đường Lăng.
“Anh cả, nhà họ Cố đúng thật là quá vô liêm sỉ, quá ác độc.” Tiểu Hổ tức giận nói: “Bọn họ rõ ràng là đang nhằm vào nhà họ Đường.”
Đường Lăng ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hổ đang bừng bừng tức giận, anh ta không những không tức giận, mà còn khẽ cong khóe môi.
Tiểu Hổ kinh ngạc, anh cả sao lại cười? Cậu ta nhận ra gần đây hình như anh cả càng ngày càng hay cười hơn.
Nhưng đang tình hình thế này mà anh cả vẫn còn cười được sao? Chẳng lẽ anh ấy không lo lắng một chút nào à?