Chuyển biến này khiến mấy người Lâm Nhược Khê sứng lại tại chỗ. Sự thay đổi này thật nhanh chóng quá.
Điện thoại của Lâm Nhược Khê lại reo lên. Cuộc điện thoại lần này khiến Lâm Nhược Khê đã hiểu rõ được chân tướng của sự việc.
Người ở đầu dây bên kia chính là tiếng của Dương Tiệp Dư, cười ha hả nói:
– Nhược Khê à, sợ lắm không, tên Dương Thần kia đột nhiên gọi cho ta nói về chuyện phiền toái nên cô đã liên hệ với phía cảnh sát. Về phía các hãng truyền thông bên đấy thì cô tin là với bản lĩnh của cháu thì khống chế bọn họ cũng không phải việc khó nên cô sẽ không nhúng tay vào nhiều.
Lâm Nhược Khê không ngờ Dương Thần sẽ nhờ Dương Tiệp Dư can dự để giải quyết cái phiền toái lần này, dù sao thì Dương Thần cũng không có mối quan hệ tốt đẹp gì với Dương gia. Để gia đình Viên gia có quan hệ rộng rãi với các cấp ở Trung Hải thì vấn đề này đương nhiên là có thể giải quyết đơn giản, nhưng Lâm Nhược Khê vẫn ôn tồn cảm ơn nói:
– Cháu thật ngại quá, làm phiền cô nhiều rồi!
Dương Tiệp Dư cười nồng hậu:
– Cái con bé này tỏ ra khách khí từ khi nào vậy. Sao ta dám nói ta là cô của hai người chứ. Cái chuyện nhỏ thế này chứ có phải cái gì to tát đâu. À! Đúng rồi. Cô cũng không biết hôm nay con và Dương Thần kỉ niệm một năm ngày cưới nên không chuẩn bị quà gì cả, đừng giận nhé.
– Dạ không… không đâu ạ.
Lâm Nhược Khê lắp bắp, đối mặt với người của Dương gia không hiểu sao cô lại có chút căng thẳng như vậy.
Sau khi hàn huyên vài câu mới gác điện thoại.
Lâm Nhược Khê thở dài nhẹ nhàng giống như mình vừa trả qua một hồi trống ngực.
Mạc Thiện Ny lại cười nói:
– Là anh Dương Thần lại làm cái gì à, có vấn đề gì không?
– Ừ…
– Coi như là anh ta còn có lương tâm. Tôi cứ nghĩ anh ta thực sự mặc kệ cơ.
Lưu Minh Ngọc cười nói khanh khách.
Ngô Nguyệt tò mò hỏi han:
– Tổng giám đốc Lâm, sự việc đã được giải quyết như vậy ạ?
Lâm Nhược Khê gật gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi lại lạnh lùng nói:
– Ngô Nguyệt, ngươi đi liên hệ qua với các hãng truyền thông đi, đừng để họ viết loạn hay nói loạn cả lên, trực tiếp theo dõi bọn họ. Nếu ai dám viết vớ vẩn cái gì hoặc là chưa được sự cho phép của rồi thì tôi sẽ không ngại để mua lại công ty của họ đâu. Cô biết phải làm thế nào chứ…?
– Vâng ạ!
Ngô Nguyệt hiểu ý liền chạy về công ty để chấp hành.
Sự tình tới đây coi như là đã được giải quyết êm thấm, không có cái gì quá phiền phức.
Khoảng một giờ sau, khi mọi chuyện hoàn toàn được giải quyết thì Lâm Nhược Khê mới lững thững vể nhà.
Đi vào trong phòng khách, một bữa tôi thịnh soạn được bày biện sẵn vẫn chưa có ai động vào, chỉ thấy có Quách Tuyết Hoa, Vú Vương và Trinh Tú đều ngồi trên ghế sô pha xem phim Hàn Quốc quý mới trên tivi. Còn về Dương Thần thì không thấy bóng dáng hắn ta đâu cả.
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê đi vào, Quách Tuyết Hoa vui vẻ đứng dây cười nói:
– Nhược Khê à, con đã về rồi. Dương Thần nói con có thể sẽ về muộn, chúng ta đều đang chờ con đây.
Lâm Nhược Khê vừa nghe thấy quả nhiên lại là cái tên vô lại kia đã về nhà. Vừa mới kìm nén nỗi oán hận trong lòng mình thì giờ lại dâng lên, hỏi:
– Mẹ, còn người nữa đâu ạ?
Quách Tuyết Hoa thấy Lâm Nhược Khê sắc mặt không có vẻ hào hứng nên tò mò hỏi:
– Con bé này, con làm sao vậy? Cứ như thể đang bực bội chuyện gì đó vậy. Dương Thần nói hôm nay là kỷ niệm ngày cưới các con trong một năm. Trông con chẳng giống người đang vui chút nào cả?
Lâm Nhược Khê cười gượng:
– Không phải đâu ạ… Con hơi mệt mỏi chút thôi ạ.
Nhưng trong lòng cô thì nói, đang tưởng là vui vẻ thì đứa con bảo bối kia của mẹ lại cho con một vố đây…
Trinh Tú chạy đến phía sau Lâm Nhược Khê, ôm lấy chiếc eo nhỏ của Lâm Nhược Khê, cười nói:
– Chị Nhược Khê, chị nhỏ mọn quá đấy, kết hôn được một năm rồi cũng không nói gì với chúng em. Nếu không phải là Dương đại ca từ Yến Kinh trở về thì bọn em cũng bỏ lỡ mất rồi.
– Em nhiều chuyện quá đấy!
Lâm Nhược Khê xoa đầu Trinh Tú cười cười, tròn một năm ngày cưới? Ai mà biết được mới trưa nay hai người suýt chút nữa thì ly hôn rồi.
Lúc này, Dương Thần vừa mới tắm xong, từ tầng hai đi xuống dưới, tóc còn ướt sũng, nhìn thấy Lâm Nhược Khê về đến nhà liền cười ha hả nói:
– Bà xã, em thấy anh có tình nghĩa không, ăn cơm cũng chờ em về rồi mới ăn!
– Tình nghĩa?
Lâm Nhược Khê hận rằng mình không thể ném cái cặp vào mặt hắn, đập bẹp mặt hắn ra! Người này da mặt dày như thế nào vậy?
Lườm Dương Thần một cái, ý cô muốn nói “Chính trong lòng anh hiểu rõ nhất” ức chế trong lòng rồi cùng Quách Tuyết Hoa và mọi người ngồi xuống.
Bởi vì trước đây Dương Thần đã dặn vú Vương, bữa cơn chiều phải đặc biệt thịnh soạn, nhưng ăn thì ăn, nói chuyện thì nói chuyện vẫn phải nhắc đến chuyện hôn nhân của Dương Thần và Lâm Nhược Khê.
Quách Tuyết Hoa ân cần hỏi han:
– Hai con đã kết hôn một năm rồi, tuy không tổ chức nhưng hiện giờ đã công khai rồi. Chi bằng các con hãy tìm một ngày đẹp trời mà tổi chức. Ở Trung Hải cũng được mà ở Yến Kinh cũng được, mẹ đều thấy không tồi.
– Đúng vậy đấy tiểu thư. Cứ như vậy mà sống tiếp cũng không phải là cách hay.
Vú Vương tán thành nói.
Lâm Nhược Khê nghe thấy hai chữ “hôn lễ” thì bỗng đầy ngượng ngùng. Nói thật lòng thì tuy hôm nay Dương Thần khiến cô giận dữ vô cùng nhưng nói cho cùng thì ở tận sâu trong lòng thì cái “món quà” này vẫn khiến cô thấy cảm động và thật bất ngờ.
Hơn nữa, hai người còn công khai mối quan hệ. Từ ngày mai trở đi sẽ có ngày càng nhiều người biết về mối quan hệ này. Tổ chức hôn lễ … có vẻ không có không được.
– Tạm thời thì đây không phải là lúc ạ.
Đột nhiên Dương Thần mở miệng nói.
Câu nói này kéo lại suy nghĩ của Lâm Nhược Khê. Cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông này.
Dương Thần vừa gặm chân gà vừa nói:
– Mọi người đừng hiểu nhầm. Hôn lễ tôi cũng muốn làm nhưng cần phải có thời gian chuẩn bị. Hơn nữa… còn có không ít việc phải giải quyết. Đợi tới khi sắp xếp xong rồi nói cũng không muộn. Dù sao cũng đã một năm rồi, kéo dài thêm chút nữa cũng không sao.
Lâm Nhược Khê trên mặt không có chút thay đổi gì nhưng trong lòng thấy mất mát nhiều lắm. Chính điều này làm cô cũng không chịu thua kém… Hừ, chẳng lẽ cô lại thích sao? Không làm thì không làm.
Dương Thần dường như đoán được ý gì đó, nháy mặt cười hỏi:
– Nhược Khê, em cứ như làm mất cái gì à? Chẳng lẽ không kìm nổi? Chậc chậc, vậy thì ta sẽ nói thẳng, việc cần giải quyết cũng không lớn lắm, ta sẽ giải quyết ngay.
– Ai… ai mất cái gì?
Lâm Nhược Khê đỏ bừng tai, con ngươi trừng lên, giận dữ nói:
– Anh đừng nói lung tung! Em cần gì anh phải làm chứ, dù sao thì em đã thu xếp toàn vẹn được hai năm rồi. Anh thích làm hay không chứ?
Nhìn hai vợ chồng này nói chuyện, Quách Tuyết Hoa và Vú Vương nhìn nhau, lắc đầu cười.
Dương Thần cũng không tranh cãi gì nhiều, ăn nốt cái chân gà rồi lại lấy một cái khác, im lặng một lát, bỗng nói với Quách Tuyết Hoa:
– Mẹ, con định… mấy hôm nữa sẽ lại đi Yến Kinh một chuyến.
Trên bàn, mọi người vừa nghe thất đều dừng động tác, nhìn Dương Thần đầy nghi hoặc.
Lâm Nhược Khê suy nghĩ nhạy bén, lập tức nghĩ tới cái gì đó, cúi đầu không nói gì.
Quách Tuyết Hoa thì hỏi:
– Con trai, chẳng lẽ lại có chuyện phải giải quyết sao? Lần này con vừa mới về hai ngày mà.
Dương Thần lắc đầu:
– Cũng không phải con sẽ đi ngay. Ở Trung Hải con đang còn có nhiều việc cần phải giải quyết. Con định đưa Nhược Khê về thăm nhà một chút.
Vừa nói lời này xong, Quách Tuyết Hoa mặt sáng ngời, tay cầm đũa run run, kích động hỏi:
– Thật… thật chứ? Con đồng ý về Dương gia ư?
– Vâng.
Dương Thần gật đầu mỉm cười nói:
– Con đi Yến Kinh lần này … cũng nói trước là có thể sẽ gặp một số bất trắc, muốn tìm hiểu một số chuyện. Tuy không muốn đưa ra chủ ý, nhưng con nghĩ, nên tới đó thăm qua một chút rồi mới quyết định.
Quách Tuyết Hoa mắt đo đỏ, vui mừng sung sướng cười.
Ngày trước bà quyết đinh xa rời Dương Phá Quân để tới sống cùng Dương Thần. Tuy bà đã hạ quyết tâm như vậy nhưng trong thâm tâm bà vẫn thấy áy náy với Dương gia, đặc biệt là vô cùng áy náy chuyện của Dương Công Minh.
Nếu Dương Thần thật sự trờ về Dương gia thì bà sẽ không phải phiêu bạt bên ngoài với Dương Thần nữa. Không chủ có thể làm hết trách nhiệm của một người mẹ mà còn có thể chăm sóc chồng…
Đối với Quách Tuyết Hoa, cả nhà có thể đoàn tụ được mời là điều bà hy vọng được thấy nhất.
– Em… em cũng đi?
Lâm Nhược Khê nghe thấy Dương Thần nói muốn đưa mình đến thì trong lòng ngay lập tức bật dậy. Một cảm giác vừa sung sướng, vừa cảm động nhưng cũng có chút cảm giác kinh sợ và lo lắng len lỏi vào khiến cô không biết mình nên làm thế nào mới tốt.
Dương Thần nói một cách hiển nhiên:
– Đương nhiên là phải đi rồi. Chúng ta là vợ chồng, em không đi thì ai đi. Hơn nữa ông già đó lần trước đã gặp em rồi, không phải rất thích em đó sao. Nếu em đi thì ông ta sẽ rất vui…
Lâm Nhược Khê sờ môi, lén lút nhìn Quách Tuyết Hoa, thấy Quách Tuyết Hoa nhìn mình khuyến khích gật gật đầu.