Hạ Thành Ấm ngây ngốc. Y phát hiện Phong Nhãn tồn tại ở Lôi Quang Thần Giáo không biết bao nhiêu năm lại biến mất.
Mà nơi đây, cũng không còn chút năng lượng thuộc tính phong nào nữa.
Phát hiện này hiến Hạ Thành Ấm mặt xám như tro.
Phong Nhãn đối với Lôi Quang mà nói là rất quý báu. Mất đi Phong Nhãn, cũng có nghĩa là sau này những đệ tử tu luyện vũ kỹ và công pháp thuộc tính phong kia không thể nào có được sự giúp đỡ từ nơi này nữa, cũng không thể nào cảm ngộ được sự ảo diệu của gió ở nơi này nữa.
– Tên khốn nhà ngươi, có thể mặc đồ vào không hả?
Mễ Na dùng tay đưa lên miệng làm loa, mặt đỏ lựng, vừa quan sát thân hình cường tráng của Dương Khai, vừa cao giọng hét.
Cơ hồ nghe thấy lời nàng, Dương Khai chầm chầm mở mắt, nhìn lại.
Khẽ chau mày, hắn phát hiện bốn người đứng bên đó, ngoài Đỗ lão và Mễ Na ra, hai người còn lại mình không quen.
Nhưng không thể phủ nhận, áp lực hai người này đối với mình còn mạnh hơn cả Đoạn Hải và Hứa Kỳ.
Lướt mắt liếc nhìn bỗng thấy Đoạn Hải và Hứa Kỳ rên rỉ trong vũng máu, Dương Khai cười khà khà dữ tợn.
Thân hình nhoáng lên, Dương Khai bỗng nhiên đến bên cạnh Đoạn Hải và Hứa Kỳ với một tốc độ nhanh gấp mấy lần lúc trước.
– Nhanh quá!
Thương Viêm và Hạ Thành Ấm không khỏi buột miệng thốt lên. Trong nháy mắt lúc nãy, bọn họ cơ hồ cảm nhận được một cỗ linh động. Cỗ linh động đó, mạnh như hai người họ, thiếu chút nữa cũng mất dấu thân ảnh của Dương Khai.
Vừa dứt lời, Dương Khai liền tiện tay đánh ra một kích, trúng ngay cổ Đoạn Hải.
Tiếng răng rắc vang lên, huyết quang tung tóe, cổ Đoạn Hải bay ra.
Hạ Thành m chút nữa phát điên.
Sững sờ nhìn đầu người bay giữa không trung, thần sắc đau đớn, đầu nhất thời chưa ngoặt xuống. Lão căn bản không ngờ người được mời tới làm khách khanh này lại xuất thủ giết đại trưởng lão của Lôi Quang.
Hơn nữa, ngay cả chào hỏi cũng chưa.
– Hả?
Thương Viêm cười quỷ bí, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dương Khai, liếm liếm môi. Y bỗng phát hiện tên tiểu tử mà sư tổ kêu y đi tìm khá phù hợp với tính cách của mình.
Mắt thấy Dương Khai sát khí bừng bừng, lại còn muốn động thủ với Hứa Kỳ không chút phản kháng, Hạ Thành Ấm chợt quát một tiếng:
– Tiểu tử ngươi dám!
Nói xong, thân như thiểm điện, xông về phía Dương Khai.
Bất kể như thế nào, y cũng không thể để Dương Khai giết chết hai vị trưởng lão ngay trước mắt mình.
Thương Viêm cười khà khà, thân hình cũng nhoáng lên, đi sau mà đến trước, ngăn trước mặt Hạ Thành Ấm.
– Thương Viêm, ngươi có ý gì?
Hạ Thành Ấm nhìn Thương Viêm giận dữ, lạnh giọng chất vấn. Đều là Siêu Phàm tam tầng cảnh, đối mặt với Thương Viêm, y không nắm chắc phần thắng.
– Không có ý gì cả, nhưng ngươi muốn tổn thương hắn, thì phải hỏi ta trước.
Thương Viêm thản nhiên đáp.
– Hắn không có liên quan gì đến Thiên Tiêu Tông các ngươi mà. Thương Viêm, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!
Hạ Thành Ấm cau có, gào lên như sắp phát điên.
– Tiểu hữu xin hạ thủ lưu tình!
Đỗ Vạn cũng vội hét lên một tiếng, dẫn Mễ Na vội vàng chạy về phía Dương Khai.
Nghe thấy tiếng hét của Đỗ lão, Dương Khai chau mày, điều tra trạng thái hiện tại của Hứa Kỳ, lòng thầm quyết, không tiêp tục hạ thủ nữa.
Rất nhanh, Đỗ lão và Mễ Na liền đến bên cạnh Dương Khai. Đỗ lão khẽ hít một hơi, thần sắc phức tạp nhìn Dương Khai.
Trong thời gian ở Hiệp hội đan sư, ấn tượng Dương Khai để lại cho lão không tồi, không giống những người làm xằng làm bậy. Nhưng lão không biết vì sao đối phương lại bỗng nhiên muốn hạ sát thủ với hai vị trưởng lão của Lôi Quang.
– Đỗ lão.
Thần sắc Dương Khai thản nhiên chào hỏi, lại còn gật gật đầu với Mễ Na.
Mễ Ma đỏ hết cả cổ, liếc nhìn Dương Khai, lại hơi bỉu môi di chuyển tầm nhìn.
Dương Khai không để ý, ngược lại ngưng thị nhìn Thương Viêm. Hắn không rõ vì sao người này lai giúp mình, trong đầu cũng không có ký ức của người này, đương nhiên không có giao tình gì với y.
Vừa quan sát vừa lấy ra một bộ y sam mặc vào, động tác trầm ổn.
Hạ Thành Ấm cũng không còn tranh chấp với Thương Viêm nữa, ngược lại ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Dương Khai. Tuy nói vị này có thể là một vị nhân tài hiếm có, nhưng đại trưởng lão nhà mình chết trên tay hắn lai là sự thật không thể chối cãi. Dù thế nào thì y phải đòi lại công đạo cho Đoạn Hải.
– Tiểu hữu, đây rốt cuộc là sao. Nếu tiện thì có thể nói với ta không?
Thần sắc Đỗ lão ngưng trọng hỏi.
– Hai người này muốn làm hại ta, đẩy ta vào Phong Nhãn, muốn thổi thần hồn của ta ra.
Dương Khai thản nhiên giải thích.
– Nực cười, theo như ta biết, ngươi là khách khanh mà Đoạn Hải mời về, tại sao y lại muốn cùng Hứa Kỳ giết hại ngươi?
Hạ Thành Ấm rõ ràng không thể chấp nhận lời giải thích này.
Vô duyên vô cớ, hai vị cường giả Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh sao lại có thể nhắm vào một tên tiểu tử?
– Ngươi là ai?
Dương Khai lạnh lùng nhìn đối phương. Hắn có thể cảm nhận được địch ý và phẫn nộ của đối phương.
Đỗ lão ho khan một tiếng:
– Vị này là Giáo chủ Lôi Quang Thần Giáo, Hạ Thành Ấm!
Dương Khai khẽ gật đầu, trong lòng khó hiểu, lại nhìn Thương Viêm:
– Vậy vị này thì sao?
– Thiên Tiêu Tông, Thương Viêm!
Thương Viêm bước lên trước một bước, tự giới thiệu.
– Hình như chúng ta không quen biết?
Dương Khai hữu hảo cười với y, thái độ ôn hòa.
– Không quen.
Thương Viêm mỉm cười,
– Nhưng ta tìm ngươi có việc.
– Tìm ta có việc?
Thái độ của Dương Khai trở nên nghiềm ngẫm, liếc nhìn Đỗ lão, lão vội nói:
– Thương Viêm không có ác ý với ngươi, điều này ta có thể bảo đảm!
– Vậy đợi lát nữa nói.
Dương Khai gật gật đầu với Thương Viêm.