Cây này cũng chỉ cao chừng hơn hai trượng, toàn thân với khí sinh linh dồi dào, thậm chí trên mỗi cành cây, mỗi phiến lá đều có ánh sáng lấp lánh, đặc biệt là hai quả long lanh mang ánh sáng năm màu rực rỡ.
“Đây chính là linh sâm năm màu”, Diệp Thành sáng mắt nhìn linh quả trên cây, chúng chỉ to chừng nắm tay người lớn nhưng mùi hương thơm nồng, nếu được cắn một miếng thì sẽ rất tuyệt.
“Một quả thôi là có thể tăng năm mươi năm tuổi thọ rồi, nếu ăn hai quả cùng lúc thì ít nhất cũng kéo dài được tám mươi năm tuổi thọ”, Diệp Thành nhìn rồi bất giác nuốt nước bọt cái ực.
Nghĩ vậy, hắn bèn hái quả xuống, trước tiên là hít hà mùi thơm của linh quả rồi mới bỏ vào trong túi đựng đồ của mình.
“Mẹ kiếp, người của ta đâu?”, ngay sau đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng mắng chửi của Thái Ất Chân Nhân.
“Ngươi là tên lừa đảo, vào lúc then chốt lại bỏ đi”, Ngô Tam Pháo cũng lớn giọng mắng chửi.
Nghe vậy, Diệp Thành ho hắng, hắn đi ra khỏi thế giới nhỏ bé này.
Vừa ra khỏi cửa hang hắn đã vội ngẩng đầu nhìn.
Trong hư không, trận đại chiến của ba người vô cùng thảm khốc, Thái Ất Chân Nhân bị thương không hề nhẹ, toàn thân đẫm máu, Ngô Tam Pháo cũng không khá khẩm hơn là bao, phần trước ngực có khe hở máu chảy ròng ròng.
Còn Âm Sơn Lão Vu, ông ta thảm hại nhất, đầu tóc rối xù, cơ thể nhơ nhuốc máu, đã không còn nhận ra hình người nữa, phần sống lưng có một vết đao chém, đến cả xương cốt cũng lộ ra, điều đáng nói là khí tức của ông ta vô cùng bất ổn, giống như thể ông ta đang cố gắng ngưng tụ khí huyết nên khiến mình bị phản phệ.