“Em dâu… Tại hạ là Tân Cửu, là anh em vào sinh ra tử với tướng quân. Lần này có thể đến tuyên chỉ, quả thật là vinh hạnh”.
“An Na tạ ơn đại nhân, cũng mong đại nhân thay ta tạ ơn hoàng thượng”.
“Được thôi, được thôi”.
Nói xong, Tân Cửu lấy ra hai miếng ngọc bội.
“Ta biết các ngươi không thiếu gì cả, đây chỉ là chút lòng thành gửi tặng đứa bé, mong ngươi đừng ghét bỏ”.
Nói xong, Tân Cửu liền đưa ngọc bội cho Khắc Đa.
“Tạ ơn Tân đại nhân…”
Tân Cửu cười nói: “Được rồi, vậy ta đi trước, em dâu, sau này có việc gì thì cứ đến tìm ta, ngươi cũng có thể ngồi khinh khí cầu đến thành Thiên Khải. Với thân phận hiện tại của ngươi, chắc chắn không có ai dám ngăn cản”.
An Na cảm thấy rất kinh ngạc, khẽ gật đầu.
Sau khi Tân Cửu nói xong thì liền dẫn theo cấm quân rời đi, dân chúng tộc La Sát xung quanh cũng rất vui mừng, nữ vương được yêu thương, được đối xử tốt vậy thì bách tính mới có thể được thơm lây.
Nhìn cấm quân rời đi, cùng với chỗ quà tặng đếm không xuể này, trong lòng An Na đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ, ban đầu tại sao ta không đầu hàng sớm hơn nhỉ?
Tân Cửu dẫn theo cấm quân đã đi rất xa khỏi thái ấp của tộc La Sát, một tướng lĩnh bên cạnh đột nhiên lên tiếng.