“Chúng ta đi.” Cố Thanh Sơn nói với Laura.
“Được.” Laura đã lấy lại tinh thần, vội vàng đáp.
Thân hình của Cố Thanh Sơn hơi cong xuống.
Laura lập tức kêu lên: “Anh làm gì vậy?”
“Bay, tốc độ sẽ nhanh hơn một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đừng bay nữa, em vừa mới tiếp xúc được với mặt đất mà.” Laura oán giận nói.
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, phóng ra một chiếc thuyền bay.
Trên chiếc thuyền bay có đánh dấu chữ “Sơn” như rồng bay phượng múa.
Đây là tác phẩm tâm đắc do Tân Tiểu Lâu dày công luyện chế ra, chỉ cần bỏ linh thạch vào, tốc độ của nó sẽ vượt xa thuyền bay bình thường.
Trên thuyền bay có một khoang thuyền xinh xắn và tinh xảo.
Laura nhảy lên nhìn ngó.
Cô đóng khoang thuyền từ bên trong, Tụ Linh Trận trên thuyền bay lập tức được vận hành.
Khoang thuyền được đóng chặt lại, có linh khí tưới đều, có mấy đĩa điểm tâm, có một bình linh trà đang đun trên bếp lò.
Ngồi trong khoang thuyền rất thoải mái, hoàn toàn không nhìn thấy bên ngoài đang nằm ở độ cao bao nhiêu.
Linh khí nhè nhẹ bốc lên, thấm vào trong làn da của Laura.
Laura lẳng lặng cảm nhận một hồi, lộ ra nụ cười.
Laura mở cửa khoang thuyền ra, nhảy từ trên thuyền bay xuống: “Không tệ.”
“Có thể đi rồi chứ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Laura chần chừ nói: “Như vậy có tính là ăn gian không nhỉ?”
“Có lẽ là có.”
“Hả?”
“Chúng ta ăn gian đó.”
“Nếu anh nói như vậy…”
Laura chuyển chiếc túi nhỏ tới, thò tay vào bên trong tìm kiếm.
Cố Thanh Sơn đành phải đợi.
“Có rồi, chúng ta hãy dùng cái này đi.” Laura lấy ra một cái còi, đưa cho Cố Thanh Sơn.
“Đây là cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chiếc còi gọi vật để cưỡi của Đại Quỷ Luyện Ngục mà cha em đã dùng một hạt giống có nguồn gốc từ thế giới để đổi lấy.”
Laura cố gắng hết sức giới thiệu: “Tốc độ của nó còn nhanh hơn thuyền bay của anh, hơn nữa nó chạy trên mặt đất, em sẽ rất yên tâm.”
“Tại sao em không dùng?”
“Đối với dáng người của em, nó quá lớn, cần phải có người cưỡi nó mang em đi cơ.” Laura trừng mắt nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn đặt chiếc còi lên trên miệng, dùng sức thổi.
Tiếng còi vừa vang lên, một con hắc mã đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.
“Đôi cánh của Luyện Ngục hân hạnh được phục vụ hai vị, hy vọng không làm hai vị sợ hãi.” Nó thấp giọng nói.
Cố Thanh Sơn ôm lấy Laura nhảy lên lưng ngựa.
“Anh biết cưỡi ngựa chứ?” Laura nhìn bộ dạng có phần căng thẳng của hắn, hỏi.
“Vừa mới học hôm qua.” Cố Thanh Sơn đáp.
Trên băng nguyên yên tĩnh.
Laura khó tin nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn: “Đến cưỡi ngựa mà anh cũng không biết, thế mà bạn gái anh lại có thể không ruồng bỏ anh sao?”
“Cô ấy đang dạy anh.” Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói.
Đúng vậy, khi bước vào trấn Vạn Giới, hắn mới bắt đầu học cưỡi ngựa, cho nên lúc này có chút căng thẳng.
“Hai vị, không sao cả, ta sẽ tự mình chạy.” Hắc mã nói.
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào chỗ sâu của băng nguyên: “Chúng ta đi về hướng kia, dọc đường có thể có kẻ địch, do đó xin hãy cẩn thận tất cả mọi thứ.”
“Ta chỉ có một câu hỏi, là hai vị đang có việc gấp, hay là tùy hứng đi bách bộ vậy?” Hắc mã hỏi.
“Ta đang vội, cho nên xin hãy…”
Ầm!!!
Hắc mã hóa thành một cơn gió mạnh, biến mất tại nơi đó.
Trong nháy mắt, nó đã hóa thành một điểm đen ở trên đường chân trời.
…
Bên kia.
Ở một nơi sâu trong băng nguyên.
Trong gió tuyết gào thét, Tô Tuyết Nhi một mình đi về phía trước.
Thời khắc này, cô nhận ra mình sắp tới được điểm cuối của băng nguyên.
Ở phía xa của tầm mắt, băng nguyên đã biến mất, thay vào đó là một kiến trúc to lớn.
Mặc dù không biết đó là cái gì, nhưng Tô Tuyết Nhi vẫn bước nhanh hơn.
Đối với thể chất của cô, băng nguyên thật sự quá lạnh.
Quan trọng hơn là, hồn lực của cô chỉ còn 11 điểm, sắp không có cách nào chống lại sự xâm nhập của Mồi Lửa nữa rồi.
Thế nhưng Tô Tuyết Nhi không đi được mấy bước, thì đã phải dừng lại.
Cô cảnh giác để ngang quyền trượng ở phía trước người, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Bụi băng tung bay, mấy chiếc xe ngựa xuất hiện ở phía xa xa.
Có tổng cộng bảy chiếc xe ngựa, mỗi một chiếc có năm con ngựa kéo, chạy như bay về phía Tô Tuyết Nhi đang đứng.
Bọn chúng lao tới rất nhanh.
Gần như không tốn nhiều thời gian, những chiếc xe ngựa này đã dừng lại trước mặt Tô Tuyết Nhi.
Mấy chục người tay cầm vũ khí nhìn về phía cô.
“Cô gái này không tệ.” Một người thấp giọng nói.
Người khác hùa theo: “Là ngoại hình không tệ, hơn nữa hiện giờ cô ta mới đi tới băng nguyên, thực lực có lẽ rất kém, chúng ta cứ tùy tiện động thủ là có thể bắt lại thôi.”
Có người cảnh giác nói: “Đừng có gây thêm rắc rối, nhiệm vụ đặc biệt mà Mồi Lửa giao phó vẫn đang chờ chúng ta đi làm đó.”
“Chúng ta mang theo cô ta thì cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ mà.” Có người nhìn chằm chằm vào Tô Tuyết Nhi, kháng nghị nói.
Trong lòng Tô Tuyết Nhi căng thẳng.
Dựa vào trực giác chiến đấu, cô đã nhận ra những người này không dễ đối phó.
Mà cô đã sắp không còn hồn lực nữa rồi.
Chiến đấu với bọn họ, kết cục của cô là hung hay cát, thì khó mà biết được.
Lúc này, lại nghe thấy một người nói: “Chủ ý không tệ, cô gái này quả thật là động lòng người, nhưng nếu như bởi vì mang theo cô ta mà khiến cho nhiệm vụ xảy ra vấn đề, lão đại sẽ róc xương lóc thịt ngươi đó.”