Không ngờ rằng đám Hồ thương hôm nay lại náo loạn lên trước, Ngu Thế An không muốn quản đến chuyện này, hắn liền cố gượng mà nói: “Chuyện này ta không biết, ta phải đi hỏi lại đã.”
Nói xong, hắn xoay người liền bước nhanh vào trong nha môn, đi qua trung viện vừa lúc thấy thị bạc sứ Dương Tấn Võ, hắn liền tiến lên nói: “Dương sứ quân, bên ngoài có một đám Hồ thương đang gây sự, nói chúng ta thu nhiều hơn mức thuế quy định, sứ quân đi xem đi!”
Thị bạc sứ Dương Tấn Võ có dáng người vừa cao vừa béo, ước chừng sáu mươi tuổi, bắt đầu từ năm Thiên Bào thứ tám hắn liền xuất nhậm chức Dương Châu thị bạc sứ, mãi cho đến hôm ngy.
Cuộc nổi loạn trong triều kéo dài suốt mười năm khiến cho khu vực Giang Nam trong thòi gian dài bị vây trong trạng thái không khống chế được, đã không còn quyền lực giám đốc đối với quan địa phương. Quan địa phương chủ yếu dựa vào khát vọng trị quốc tu thân bình thiên hạ của bọn họ và giáo huấn lễ nghĩa liêm si của thánh nhân mà tự mình ước thúc, có quan viên có thể ước thúc được bàn thân mình, nhung cũng có không ít quan viên bị tham dục nuốt chửng.
Dương Tấn Võ này chính là kẻ sau, hắn chiếm cứ vị trí thị bạc sứ đã rất lâu, một lượng lớn tiền thuế qua tay hắn, chinh hắn cũng không biết chính minh đã nuốt bao nhiêu tiền, nhung có một điểm thì chắc như đinh đóng cột, năm năm trờ lại, hắn cHứa từng giao nộp một đồng nào tiền thuế cho triều đình, hắn lấy cớ tào vận không tiện, liền đem tiền thuế cất ở kho ngầm dưới đất, nhung chi có ba trăm vạn quan, với số tiền ghi
Trên sổ là năm trăm vạn quan có một sự sai lệch khá lớn, hơn nữa lại không thể xoá và sửa sổ gách, sồ gách hàng năm cũng đều phải giao cho hộ bộ rồi.
Trên bất chính dưới chẳng chừa, hắn là đại tham, thuế sứ phía dưới lại là tiểu tham, thị bạc sử từ trên xuống dưới cũng đều thối nát cả rồi.
Hai ngày nay Dương Tấn Võ cũng rất khẩn trương, hắn vốn đinh suy nghĩ nếu thật sự không được, thi hắn sẽ bỏ chạy sang Nam Đường, không ngờ, vừa mới truyền đến tin tức, Nam Đường bị diệt, khiến cho hắn ngay cả con đường cuối cùng cũng bị cắt đứt luôn rồi.
Hiện tại sông Tào đã khơi thông, tào vận đã sắp khôi phục, nhung ba trăm vạn quan tiền trong khố ít nhất phải vận chuyển đến một năm, chi cẩn thu thuế liên tục, hắn liền có thể dùng khoán mới đắp khoán cũ, sau đó từng bước sửa lại sổ gách về sau nữa, nhung vấn đề là hắn năm nay đã sáu mươi tuổi rồi, ở trên cương vị thị bạc sứ đó đã làm bày tám năm rồi, triều đình còn có thể để cho hắn làm tiếp nữa sao?
Hai ngày nay hắn đang thấp thỏm lo âu, không ngờ Hồ thương cũng đến tăng thêm phiền hà cho hắn, hắn đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên trong lòng chọt lóe lên, đây không phái là cơ hội ngàn năm một thuở sao? Hắn vung tay lên lệnh nói: “Không cẩn để ý đến bọn hắn, hãy đóng cửa lớn lại!”
“Sứ quân, như vậy không tốt lắm đâu!”
Ngu Thế An khuyên hắn nói: “Chúng ta hãy nói với bọn hắn một tiếng, hiện tại là dựa theo cách tính thuế cũ mà thu thuế, còn cHứa có sửa đổi lại, về sau sẽ sửa đồi lại.”
Vè mật Dương Tấn Võ lập tức trầm xuống: “Cái này ngươi có thể nói rõ được sao? Những người Hồ đó đâu có quản ngươi cái gì là cách tính thuế mới cái gì là cách tính thuế cũ chứ, bọn họ là muốn ngươi đem tiền thuế trả lại cho bọn họ, ngươi có trả lại sao? Ngu phán quan, ngươi đừng ngốc nữa, biện pháp tốt nhất để đối phó những người Hồ này đó chính mặc kệ họ, ngươi càng giãi thích, thì sự việc sẽ càng thêm phức tạp, chi có nước ép chết bàn thân minh mà thôi, muốn nói thi ngươi cứ đi nói đi, dù sao thì ta cũng mặc kệ!”
Nói xong, hắn hừ một tiếng thật mạnh, xoay người liền trờ vào trong nhà, Ngu Thế An không còn cách nào khác, hắn đành phải âm thầm thờ dài một hoi, chuyện này Dương Tấn Võ mặc kệ, thì hắn làm sao mà quản cho được.
Thị bạc ti nha môn đã đóng chặt cửa lớn lại rồi, nhưng nha dịch vừa rồi còn đứng ở ngoài cửa đã không biết lén trốn đi nơi nào rồi, nhung trên quảng trường nha môn lúc này đã không phải là hơn một trăm người nữa, mà là tụ tập hơn một ngàn Hồ thương, còn có nhiều Hồ thương nữa đang từ bốn phương tám hướng chạy vội tới, các loại tin tức đang nhanh chóng trao đồi trong đám người trên quảng trường.
Đà có thể xác định được rồi, sớm từ mấy tháng trước triều đình bèn đã phát thông điệp tới Dương Châu, mệnh lệnh thị bạc ti khôi phục mức thuế hai mươi nộp một. Đồng thời dựa theo giá trị hàng hóa trên đơn thuế của Đại Thực mà tiến hành thu thuế, nhung Dương Châu thị bạc ti không có chấp hành, bọn họ vẫn như cũ dựa theo mức thuế mười nộp một làm tiêu chuẩn tiến hành thu thuế, hơn nữa đánh giá giá trị hàng hóa. Lại cố ý nâng cao giá trị hàng hóa lên, điều đó khiến cho các Hồ thương phải chịu tổn thất rất lớn.
Các Hồ thương phẫn nộ rồi. Bọn họ không ngừng ở trên quảng trường la lớn: “Trả lại tiền thuế cho chúng tôi!” Trên tay quơ quơ tờ đơn thuế, nhung cánh cửa lớn của thị bạc ti vẫn đóng im im, không có bất kỳ ai đi ra trả lời cả.
Thời gian từ giữa ngọ tới xế chiều, lại từ xế chiều dần dần tới lúc màn đêm buông xuống. Vẫn không có bất kỳ quan viên nào đến trả lời sự khiếu nại của Hồ thương. Lúc này Hồ thương tụ tập trên quảng trường đã vượt hơn vạn người rồi. Ngọn đuốc trong tay hình thành nên một biển lửa mênh mông, bốn phía còn tụ tập vô số nhưng kẻ tò mò xem náo nhiệt, tiếng kêu, tiếng mắng vang vọng cả bầu trời đêm, có người rút đao ra múa may trên không trung, cơn giận bắt đầu sôi trào, tình thế đã hướng đến mức không thể khống chế được rồi.
Nhung lúc này, thị bạc ti vẫn không có bất kỳ quan viên nào đi ra trả lời, có lẽ là có người muốn đi ra, nhung cũng đều bị đám người dày đặc và hung hăng làm cho sợ hãi. Lúc này, cánh cửa mờ ra một khe hờ, một tiểu quan lại hốt hoảng đi ra, trên quảng trường lập tức trờ nên im lặng hăn, hơn một vạn đôi mắt phẫn nộ đồng loạt nhìn thăng vào vị quan viên nhỏ nhắn gầy gò đó.
“Mọi người… Trờ về đi!’
Viên quan lắp bắp nói: “”Dương sứ quân đã sớm đi rồi, tất cả quan lớn cũng đều đi cả rồi!”
Một lúc im lặng, tựa như sự yên tĩnh trước cơn bão táp sắp đến vậy, nhung lập tức nhưng tiếng mắng chửi, tiếng Rõng lên đầy phẫn nộ liên tục ập tới át đi tiếng của hắn: “Nói dối! Hãy gọi người ra đây, ra đây!”
Tiểu quan lại bị tiếng la mắng đinh tai nhức óc đó làm cho sợ tới mức hai chân như nhũn ra, hắn xoay người liền trốn đi ngay. Sự trốn chạy của hắn Rõt cục đà khiến cho ngọn núi lửa dồn nén đã lâu cuối cùng cũng bùng nổ, Hồ thương ập tới như cuốn cả đất trời mà xông lên trên các bậc thềm, tông cửa lớn ra. Tựa như dung nham cực nóng tuôn chảy hung hàn vào trong thị bạc ti nha môn, đánh, phá. Tất cả phòng đều bị đập hết cửa ra rồi. Sồ gách văn thư bị ném ra tới ngoài sân, mấy ngàn quan tiền thuế còn cHứa kịp cất vào kho bị tranh cướp sạch sành sanh…
Nhung cái mà các Hồ thương không phải là mấy ngàn quan này, bọn họ muốn đòi lại tiền thuế của bọn họ, đó là mấy vạn quan thậm chí mấy chục vạn quan, kho bạc ngầm Rõt cục cũng bị bọn họ phát hiện, nhưng tiếc nuối chính là, kho bạc được dùng nhưng tảng đá xanh xây nên, trong cửa lớn của kho bạc đã bị tảng đá khổng lồ nặng hơn ngàn cân chặn lại, vốn dĩ mờ không ra.
Mấy trăm người dùng gậy sắt nậy, dùng đá đập phá, tảng đá khổng lồ vẫn không chút sứt mé. Lúc này, có người châm đốt chù chính đường, lầu các bốc cháy lên, dưới cơn gió đêm thối mạnh xuống, thế lừa càng lúc càng lớn. Khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy ngập trời, thế lửa nhanh chóng lan đến gần toàn bộ thị bạc ti. Các Hồ thương sợ tới mức vừa vấp té vừa bò vừa tháo chạy. Rất nhiều người cũng đều ý thức được đã gây ra đại họa rồi, bốn phía bôn đào, một số các Hồ thương đa tham gia phóng hòa lại càng sợ tới mức kinh hồn táng đảm. Ngay đêm đó chạy ra khỏi Dương Châu.
Cơn lửa lớn ở thị bạc ti đã kinh động đến toàn bộ Dương Châu thành, huyện nha Giang Đô, châu nha Dương Châu, cùng với ba vạn quân đội đóng quân ở Dương Châu cũng đều xuất động tiến đến cửu hoà, cũng may sau lung thị bạc ti chính là một cái sông nhỏ, có nguồn nước cung ứng, cơn hòa hoạn thiêu đốt sau hai canh giờcuối cùng cũng được dập tắt. Lúc này, toàn bộ thị bạc ti nha môn đà bị thiêu hủy hơn phân nửa. Tường đổ, nhưng thanh xà gỗ ngang dọc bị đốt trọi vẫn còn nghi ngút khói.
Cho đến khi trận hòa hoạn được dập tắt rồi, quan viên của thị bạc ti mới dần dần đi tới hiện trường, thị bạc sứ Dương Tấn Võ lại càng chịu không nổi kích thích, ngất đi, sau khi được cửu tinh nước mắt hắn tuôn trào, ngửa mặt lên trời khóc lớn: “Sổ gách bị
Hủy, kho bạc bị cướp, ta làm thế nào mà giao phó với triều đình đây a!’
Mọi người rất thương hại hắn, rất nhanh, Giang Đô huyện lệnh bèn báo cáo với hắn một tin tức khá tốt, sô gách tuy rằng bị hủy, nhung kho bạc không sao cả, cánh cửa đá của kho bạc không có bị mờ ra.
Dương Tấn Võ trợn ngược đôi mắt, hắn càng chịu không nổi sự đả kích này, lại ngất đi, hiện trường một mảnh hỗn loạn, vừa rồi cửu hoả, hiện tại thì cửu hắn.
Nhưng đúng lúc này, rất nhiều cấp dưới cũng đều bất ngờ phát hiện, tất cả các quan viên thị bạc ti cũng đều tới cả rồi, duy chi có một minh phán quan Ngu Thế An là không thấy bóng dáng.
Thị bạc ti phán quan Ngai Thế An là ở lúc hoàng hôn rời khỏi Dương Châu thành, hắn không thể không đi, đang lúc hoàng hôn. Hắn từ cánh cửa sau rời khỏi thị bạc ti.
Hắn trút bỏ quan phục đi, thay đồi một thân quẩn áo bình thưởng đi vào quảng trường. Khi đó trên quảng trường đã tụ tập hơn bảy ngàn Hồ thương, người nào người nấy tinh thần kích động, điên cuồng hét Rõng la lối, toàn bộ thế cục ở trên bờ vực mất kiềm chế rồi, hắn đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, hắn cũng hiểu được vì sao Dương Tấn Võ phải mặc kệ cho Hồ thương náo sự, hắn là muốn mượn tay Hồ thương hủy diệt số gách, hủy diệt kho bạc, cũng liền hủy diệt luôn cả nhưng chứng cử tham nhung của hắn.
Hắn lùi lại thuế luật, khiến cho Hồ thương gây náo, nhiều nhất là bị cách chức, nhưng điều tra rõ ra việc hắn tham ô tiền thuế, điều đó chính là phải rơi đầu đấy, đây là sự giảo hoạt của Dương Tấn Võ.
Nhung ý thức trách nhiệm khiến cho Ngu Thế An lại từ cánh cửa sau quay trờ về thị bạc ti. Lúc này, Dương Tấn Võ đã rời khỏi rồi, hắn liền cùng với mười mấy quan viên cuối cùng buông tảng đá khổng lồ đến vạn cân xuống, phong bế kho bạc.
Đây là trang bị nghiêm ngặt nhất của kho bạc, muốn mờ kho bạc ra nữa, chi còn cách đem toàn bộ nha môn dở xuống. Đào đất sâu một trượng, từ phía trên dở kho đá ra, chi có thời kì chiến tranh thì mới có thể sử dụng trang bị phòng ngừa này.
Phong bế kho bạc, Ngu Thế An lập tức rời khỏi Dương Châu thành, dọc theo Vận Hà từ hướng bắc mà đi. Hắn đã nghe được tin tức, Lý Khánh An đang hướng Dương Châu đi đến.
Thật trùng hợp, Ngu Thế An ở giữa đường thì gặp được thân binh của Lý Khánh An, biết được Ngu Thế An có việc khẩn cấp muốn tìm Lý Khánh An, thân binh đưa hắn dẫn đến khu khống chế quân sự, các thân binh biết Lý Khánh An đã đi ra rồi, hẳn là đang trên đường đến Dương Châu.
Lúc cơn hòa hoạn lớn của thị bạc ti đang thiêu đốt hừng hực, thì Lý Khánh An đang ở cách Dương Châu ước chừng bốn mươi dặm mà hạ trại đóng doanh, hắn chuẩn bị ngày mai quay về Dương Châu, nhung trên bầu trời thành Dương Châu cuồn cuộn khói đặc và thấp thoáng có thể thấy được ngọn lửa, khiến cho lòng hắn tràn ngập nghi ngờ, trong thành Dương Châu Rõt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn đã phái người đi trước thám thính tình hình, chờ đợi câu trả lời của các thân binh.
Lý Khánh An chắp tay sau lung đi qua đi lại, hắn lẩn này đến Dương Châu tổng cộng có hai mục đích, một là phát binh cứu viện Bột Hái quốc, kỳ thật đó là quét sạch chốn quan trường Giang Hoài, việc cứu viện Bột Hải quốc đã tạm thời chấm dứt, nhưng việc thanh lý quan trường Giang Hoài hắn mới vừa bắt đầu bắt tay vào làm.
Hiện tại Lý Khánh An cẩn tìm được một điểm để chọc vào, sự tham nhũng ở Tử Châu tuy rằng đã rõ ràng là như vậy rồi, nhung Tử Châu dù sao cũng là châu nhỏ, lại là nơi héo lánh, sức ảnh hưởng quá nhỏ, hiệu quả thua xa việc dùng nhưng châu lớn như Dương Châu. Nhuận Châu. Tô Châu, Thưởng Châu để xuống tay.
Nhung nhưng đại châu đó cũng không phải là lập tức thì có nhưng vụ án điển hình xuất hiện, nói thật. Lý Khánh An cũng không muốn ở trên chốn quan trường Giang Hoài dấy lên cơn sóng gió động trời, điều này không sáng suốt chút nào, không có bất kỳ một hoàng đế nào lên đài bèn đã đại khai sát giới, cho dù là giết người vô cùng tàn nhẫn như Chu Nguyên Chương. Thì cũng là sau mấy năm trời, khi hắn đã ngồi vừng trên ngai rồi mới động thù.
Rất nhiều lúc đó cũng không phải là lỗi của quan viên, mấu chốt ở đây là chế độ, khi triều đình hỗn loạn, mất đi sự giám sát, nếu hắn Lý Khánh An là thái thú, hắn cũng sẽ nhịn không được mà ra tay, hắn không cẩn bọn quan viên đều là thánh nhân, nhưng hắn yêu cầu bọn quan viên tuân thủ chế độ, tuân thủ quy tắc, lẩn này hắn đến Giang
Phong bế kho bạc, Ngu Thế An lập tức rời khỏi Dương Châu thành, dọc theo Vận Hà từ hướng bắc mà đi. Hắn đã nghe được tin tức, Lý Khánh An đang hướng Dương Châu đi đến.
Thật trùng hợp, Ngu Thế An ở giữa đường thì gặp được thân binh của Lý Khánh An, biết được Ngu Thế An có việc khẩn cấp muốn tìm Lý Khánh An, thân binh đưa hắn dẫn đến khu khống chế quân sự, các thân binh biết Lý Khánh An đã đi ra rồi, hẳn là đang trên đường đến Dương Châu.
Lúc cơn hòa hoạn lớn của thị bạc ti đang thiêu đốt hừng hực, thì Lý Khánh An đang ở cách Dương Châu ước chừng bốn mươi dặm mà hạ trại đóng doanh, hắn chuẩn bị ngày mai quay về Dương Châu, nhung trên bầu trời thành Dương Châu cuồn cuộn khói đặc và thấp thoáng có thể thấy được ngọn lửa, khiến cho lòng hắn tràn ngập nghi ngờ, trong thành Dương Châu Rõt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn đã phái người đi trước thám thính tình hình, chờ đợi câu trả lời của các thân binh.
Lý Khánh An chắp tay sau lung đi qua đi lại, hắn lẩn này đến Dương Châu tổng cộng có hai mục đích, một là phát binh cứu viện Bột Hái quốc, kỳ thật đó là quét sạch chốn quan trường Giang Hoài, việc cứu viện Bột Hải quốc đã tạm thời chấm dứt, nhưng việc thanh lý quan trường Giang Hoài hắn mới vừa bắt đầu bắt tay vào làm.
Hiện tại Lý Khánh An cẩn tìm được một điểm để chọc vào, sự tham nhũng ở Tử Châu tuy rằng đã rõ ràng là như vậy rồi, nhung Tử Châu dù sao cũng là châu nhỏ, lại là nơi héo lánh, sức ảnh hưởng quá nhỏ, hiệu quả thua xa việc dùng nhưng châu lớn như Dương Châu. Nhuận Châu. Tô Châu, Thưởng Châu để xuống tay.
Nhung nhưng đại châu đó cũng không phải là lập tức thì có nhưng vụ án điển hình xuất hiện, nói thật. Lý Khánh An cũng không muốn ở trên chốn quan trường Giang Hoài dấy lên cơn sóng gió động trời, điều này không sáng suốt chút nào, không có bất kỳ một hoàng đế nào lên đài bèn đã đại khai sát giới, cho dù là giết người vô cùng tàn nhẫn như Chu Nguyên Chương. Thì cũng là sau mấy năm trời, khi hắn đã ngồi vừng trên ngai rồi mới động thù.
Rất nhiều lúc đó cũng không phải là lỗi của quan viên, mấu chốt ở đây là chế độ, khi triều đình hỗn loạn, mất đi sự giám sát, nếu hắn Lý Khánh An là thái thú, hắn cũng sẽ nhịn không được mà ra tay, hắn không cẩn bọn quan viên đều là thánh nhân, nhưng hắn yêu cầu bọn quan viên tuân thủ chế độ, tuân thủ quy tắc, lẩn này hắn đến Giang
Viẽn.
“Thượng tướng quân, có nhân chứng đã đến rồi!” Bên ngoài cửa trướng truyền đến tiếng bẩm báo của thân binh.
Lý Khánh An ngần ra: “Nhân chứng?” Đó là ý gì. “Dẩn vào đi!”
Mấy tên thân binh dẫn thị bạc ti phán quan Ngu Thế An vào trong, Ngu Thế An tiến vào liền quỳ xuống nói: “Tội thần Ngu Thế An xin thinh tội với Triệu vương điện hạ!”
“Ngươi có tội gì?”
“Thần nhận hối lộ tính ra đến một vạn một ngàn quan, đây là danh gách của thần!”
Nói xong, Ngu Thế An đem một phần danh gách lấy ra đưa cho Lý Khánh An, Lý Khánh An nhìn hắn một cái, tiếp nhận danh gách, tông cộng năm món nợ, thời gian, địa điểm, số tiền, người đút lót vân vân, cũng đều viết rất rành mạch, nhung Lý Khánh An lại ngân cà người. Tất cà những người đút lót đều là cùng một người, Dương Châu thị bạc sứ Dương Tấn Võ, thượng cấp đút lót hạ cấp.
Lý Khánh An cám giác rất có vấn đề rồi, nhung hắn không có lập tức truy vấn, mà là hỏi trước: “Ta tói hỏi ngươi, Dương Châu đã xảy ra chuyện ai, vì sao ánh lửa tận trời?”
“Hồi bẩm điện hạ, Hồ thương Dương Châu vì thị bạc ti đã thu hơn mức thuế của họ nên mới gây náo loạn, hóa thiêu thị bạc ti.”