“Cút.” Đường Lăng đuổi thẳng Tiểu Hổ ra khỏi văn phòng.
Ở nơi khác, sau khi cúp điện thoại của Đường Lăng, Nguyễn Hạo Thần đi tới trước mặt Tô Khiết, bất chợt ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu mạnh mẽ hôn cô.
Bị anh hôn bất ngờ, Tô Khiết cứng người, cô định đẩy anh ra ra, dù sao bây giờ cũng đang ở bên ngoài, nhưng cô chợt cảm giác được anh có chút gì đó không đúng.
Nụ hôn của anh quá mạnh, quá nhanh, hơn nữa còn có vẻ căng thẳng và lo lắng.
Đến tận khi Tô Khiết sắp không thở nổi, mà hô hấp của anh cũng càng ngày càng gấp gáp, Nguyễn Hạo Thần mới buông lỏng môi cô, nhưng sau đó anh lại hôn tới tấp lên mặt cô.
Vẫn có chút vội vã như cũ.
“Anh làm sao thế?” Tô Khiết cảm nhận được sự khác thường của anh, cô hơi hoài nghi, vừa còn rất tốt, sao sau khi nhận điện thoại lại trở nên như thế này.
Nguyễn Hạo Thần không trả lời cô, mà chỉ nắm chặt eo cô hơn, nụ hôn cũng gấp gáp hơn.
“Vừa nãy là ai gọi điện thế?” Trước nay, Tô Khiết đều không hay hỏi chuyện của anh, nhưng lúc này anh thực quá bất thường, nên cô không kìm được hỏi một câu.
Rõ ràng, dáng vẻ anh lúc này là bị kích thích, nhưng ai lại có bản lĩnh mà kích thích anh chứ?
Cô biết, chắc chắn có liên quan đến cuộc điện thoại vừa nãy, là ai đã gọi điện cho anh, là ai đã kích thích anh thế?
Cô cảm thấy người bình thường chắc chắn không có bản lĩnh đó.
Nguyễn Hạo Thần ngừng hôn cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, sau khi suy nghĩ một lát mới chậm rãi nói: “Đường Lăng.”
Khi nói ra lời này, vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần cũng không thay đổi nhiều, nhưng trong lòng lại hơi căng thẳng, anh muốn từ trên mặt cô nhìn ra có chút manh mối.
Thật ra, anh vẫn luôn nghi ngờ Đường Lăng và cô quen biết nhau, hoặc Đường Bách Khiêm vốn là giả, hoặc Đường Lăng căn bản vốn cố ý dùng điều đó để mê hoặc anh, hoặc là, cô vốn là người của Đường Lăng, nên giữa cô và Đường Lăng …