Hắn vì thuộc hạ của bản thân mà không để đến nguy hiểm bị ám sát. Hắn. . .
Đái Hạo trầm giọng quát:
– Bớt nói nhảm, nhanh chỉnh quân, chuẩn bị nghênh địch. Các ngươi là chiến sĩ của ta, cũng chính là đồng đội của ta, ta sẽ không bỏ lại bất cứ người nào. Chúng ta thủ tại chỗ này chờ đợi viện binh.
Dứt lời, hắn khoát tay, một đạo ánh sáng đã phóng lên trời.
Nơi này cách quân doanh cũng không xa, kiên trì đợi các cường giả bên đó chạy tới cũng không cần quá nhiều thời gian. Vừa rồi tập kích trên không cộng thêm bạo tạc khủng bố trên mặt đất như thế, đại doanh bên đó khẳng định đã phát hiện động tĩnh. Cứu viện hẳn sẽ không tới quá trễ.
Sơn đạo phía trước bị tạc nổ một hố sâu có đường kính vài trăm mét, muốn đi bộ đi qua đã là không thể nào. Bạch Hổ Công Tước nếu như tự mình rời đi, cũng liền mang ý nghĩa hắn phải bỏ qua cả một tiểu đội Bạch Hổ Thân Vệ hơn trăm người. Ở trong chiến tranh, vứt bỏ đồng đội là rất bình thường, nhưng Bạch Hổ Công Tước cũng không làm như thế. Hắn là thống soái, càng là linh hồn của quân đội Tinh La, là anh hùng chân chính. Sao có thể bỏ qua đồng đội huynh đệ của bản thân. Hơn nữa, hắn lựa chọn phòng ngự cũng chưa chắc là sai lầm, dù sao, trước mặt còn xuất hiện loại công kích như Sơn Băng Địa Liệt Đạn hay không còn rất khó nói.
Đái Hoa Bân nhìn vào phụ thân không chịu đi, vậy mà lưu lại thủ hộ phía dưới Bạch Hổ Thân Vệ, trong lòng cũng không nhịn được mà khẩn trương, vội vàng hướng Hoắc Vũ Hạo hỏi:
– Làm sao bây giờ?
Nắm tay của Hoắc Vũ Hạo nắm thật chặt, trả lời:
– Còn có thể làm sao? Giúp hắn.
Hắn không có biện pháp ra quyết định giúp Bạch Hổ Công Tước, hiện tại lựa chọn duy nhất của bọn hắn là trợ giúp Bạch Hổ Công Tước thủ vững nơi này. Mặc dù địch nhân phản ứng kịp thời, có thể lập tức chặn đường, nhưng tình huống hiện tại vẫn tốt hơn nhiều so với việc Bạch Hổ Công Tước bước vào nơi phục kích. Khoảng cách giữa nơi này và quân doanh lại gần, cũng không phải không có cơ hội.
Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng toàn lực triển khai, bao trùm lên phạm vi của tiểu đội Bạch Hổ Thân Vệ. Tuy Hoắc Vũ Hạo không có khả năng cộng hưởng tinh thần lực của hắn cho mọi người, nhưng hiện tại hắn chỉ cần cộng hưởng với Bạch Hổ Công Tước và bốn tên cận vệ là đủ rồi.
Có Hoắc Vũ Hạo trợ giúp, Bạch Hổ Công Tước sử dụng Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ chặn đánh loạn thạch trên không trung sắp phải dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần là tảng đá to bằng cái thớt trở lên đều bị Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ đánh trúng.
Vương Đông Nhi lúc này cũng đã sử dụng Quang Minh Nữ Thần Điệp, dưới sự trợ giúp của Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, xuất ra Điệp Thần Quang giúp đỡ Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo, tận lực giảm xuống sạt lở uy hiếp.
Bạch Hổ Thân Vệ khác cũng không nhàn rỗi, mặc dù không phải mỗi người đều có tấm chắn, nhưng coi như không có thì bản thân cũng đều là tráng hán trăm người chọn một, mỗi người dùng vũ khí của mình nhao nhao đánh bay loạn thạch. Trong lúc nhất thời, mặc dù người thụ thương cũng có không ít, nhưng cuối cùng cũng không có thương vong quá lớn.
Đúng lúc này, từ phương xa đột nhiên thoáng hiện lên từng đợt ánh sáng màu đỏ, mang theo khí thế khôn cùng, phô thiên cái địa bao trùm về phía bên này
Hồn Đạo Cao Bạo Đạn.
Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo co lại, trong lòng thầm than một tiếng, ước chừng đã đoán được lai lịch của địch nhân. Đầu tiên là cấp tám Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn, sau đó là quần thể Cao Bạo Đạn. Ngoại trừ đế quốc Nhật Nguyệt ra thì không còn ai khác.
Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo thét dài một tiếng, thân thể trên không trung bỗng nhiên chuyển hướng, chặn đánh Cao Bạo Đạn đang bay tới. Hồn hoàn thứ tư tiếp tục lóe sáng, Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ dưới khống chế của hắn bắn ra như Tốc Xạ Hồn Đạo Pháo, hơn nữa còn tự do chuyển hướng, lập tức phóng đến cơn mưa Cao Bạo Đạn.
Cùng lúc đó, trong miệng hắn cũng hét lớn một tiếng:
– Bạch Hổ Thân Vệ nghe lệnh, phân tán rút lui.
Ở địa phương này, muốn phân tán thật ra là rất khó, con đường phía trước bị tạc nổ, khắp nơi cao thấp không đều, một bên là vách đá, một bên là vách núi, chỉ có thể từ sơn đạo đã bị tạc nổ mà dò đường, may ra có thể tìm được con dốc nào đó để rời đi.
Các binh sĩ đều chú trọng kỷ luật nghiêm minh, quân lệnh như núi. Nghe được mệnh lệnh của Bạch Hổ Công Tước, tiểu đội tưởng lập tức dẫn theo các binh sĩ chạy về phía phía sơn đạo bị tạc nổ.
Nhưng mà, uy lực của Sơn Băng Địa Liệt Đạn sao có thể lưu cho bọn hắn một đường chạy trốn? Khi bọn hắn đi đến bên rìa vách núi, chỉ có thể nhìn thấy khe rãnh sâu hoắm.
Tiểu đội trưởng của tiểu đội Bạch Hổ Thân Vệ thứ nhất là một tráng hán tuổi chừng bốn mươi, nhìn thấy đường cụt trước mặt, trong mắt của hắn hiện lên vẻ tuyệt vọng, đột nhiên xoay người, đối mặt với tiểu đội Bạch Hổ Thân Vệ của mình, trên khuôn mặt cương nghị của hắn toát ra một vẻ kiên quyết dứt khoát.
Ánh mắt lướt qua trên mặt từng đồng đội của mình, lên tiếng:
– Các huynh đệ, tất cả mọi người thấy được, Công Tước đại nhân là vì chúng ta mới lưu lại. Nếu như không phải vì chúng ta, ta tin tưởng Công Tước đại nhân đã có thể thoát hiểm. Chúng ta thân hãm tuyệt cảnh, càng liên lụy Công Tước đại nhân thêm một giây đồng hồ, thì nguy hiểm cho ngài lập tức gia tăng một giây. Từ ngày gia nhập Bạch Hổ Thân Vệ, mọi người đều đã hứa hẹn tận trung với Công Tước đại nhân. Ta không miễn cưỡng các ngươi, người nguyện ý đi theo ta thì mãi mãi là hảo huynh đệ của Trương Bưu này. Công Tước đại nhân, thuộc hạ vì người tận trung. Công Tước đại nhân bảo trọng.
Dứt lời, hắn nhìn thật sâu vào đồng đội trước mặt, đột nhiên quay người, chân trái nhón lên, lập tức nhảy xuống vách núi.
Thân là tiểu đội trưởng của Bạch Hổ Thân Vệ, Trương Bưu đã thấy được tình huống trước mắt vô cùng rõ ràng. Có bọn hắn liên lụy khiến cho địch nhân thoáng chút sẽ đến. Viện binh lại không biết lúc nào mới có thể đuổi tới. Chỉ có để Công Tước đại nhân nhanh chóng rút lui, cùng viện binh tụ hợp, mới có thể cam đoan an toàn. Mà Đái Hạo không chịu bỏ qua bọn hắn, khiến bọn hắn liền trở thành liên lụy lớn nhất. Nơi này vốn không có khả năng phân tán, vậy thì cũng chỉ có cách tận trung vì Công Tước đại nhân.
Thấy cảnh này, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy ngực mình như bị búa lớn đập vào. Ở trong quân đội lại có người có thể làm cho cấp dưới vì an nguy của bản thân mà tự sát, cũng có thể vì bảo vệ thuộc hạ mà không để ý đến an nguy của bản thân. Hình tượng của Bạch Hổ Công Tước bỗng trở nên to lớn hơn trong nội tâm của hắn. Hắn đồng dạng kéo theo Vương Đông Nhi, hai người nhảy xuống vách núi.