Tiếp đó đến áo sơ mi.
Tim Hứa Minh Tâm đập thình thịch, cố gắng không nghĩ ngợi nữa, nhưng không ngờ người đàn ông vốn tưởng đang say rượu nằm một chỗ lại đột nhiên giữ tay của Tiết Mộc Khê.
Cô ta giật thót, khuôn mặt trắng bệch.
“Anh… anh Huy?”
Cố Gia Huy không hề trừng mắt, chỉ giữ chặt tay cô ta, không để cô ta tiến gần.
Tiết Mộc Khê thở phào một hơi, còn tưởng rằng anh đã tỉnh rượu rồi. Cô ta giãy tay ra, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai không góc chết của anh, tự nhủ tại sao trên đời lại có người đẹp trai đến vậy.
Mà ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh, nhưng anh lại không thuộc về mình.
Cô ta ngày nào cũng ở đây, hưởng thụ đãi ngộ giống với Hứa Minh Tâm, nhưng có một thứ mà cô ta không bao giờ có thể sở hữu, đó là sự chân thành và quan tâm chăm sóc của anh.
Mỗi lần nhìn thấy anh bên Hứa Minh Tâm, thậm chí hạ mình xếp hàng mua đồ cho cô ấy, cô ta luôn cảm thấy ghen ty, cảm giác Hứa Minh Tâm không xứng với anh, sao cô ta lại bắt một người cao quý như anh làm cái việc thấp hèn đó?
Thực sự hạ thấp thân phận của anh mà, nếu như để truyền thông bắt gặp thì khác nào trò cười cơ chứ.
Ban đầu Tiết Mộc Khê cũng không dám vọng tưởng, nhưng cô ta không sao có thể làm ngơ trước một người mang hào quang chói lọi như anh.
Một người đàn ông đẹp trai lại cao quý, dù là ai nhìn thấy chắc cũng bị anh làm cho điện đảo.
Cô ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, không thể kiềm chế cũng là chuyện bình thường.
Tiết Mộc Khê ngắm thật kĩ Cố Gia Huy, cũng chỉ trong trường hợp ý thức của anh không rõ ràng, cô ta mới có cảm giác khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại.
Cô ta nhìn bát canh gừng trên bàn trà, do dự một hồi rồi uống một ngụm, muốn dùng miệng đút canh cho anh, vừa định cúi người xuống thì nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch.
Hứa Minh Tâm đến rồi.
Cô ta vội vã ngồi thẳng dậy.