Lý Khánh An thúc chiến ngựa lại, cười phì nói: “Cái tên khốn này còn ở đây sao? Hắn vẫn cHứa đi sao?”
Lệ Phi Nguyên Lễ được Lý Khánh An phong làm đô đốc Sindh, sau khi chiến dịch Lộ Châu kết thúc hắn đã nên trờ về nhậm chức, nên Lý Khánh An cũng chăng có quản hắn, cứ ngỡ hắn đã đi rồi, không ngờ hắn vẫn ở đây. Dù cho thời gian nhậm chức không vội, nhung hắn cứ lê la ở đây thì cũng thật không ra gi quá!
Lý Khánh An lại hỏi: “Một minh hắn ở đây sao, hay cả hai ngàn quân đội của hắn cũng có mặt?”
“Hồi bầm thượng tướng quân, hắn và hai ngàn bộ chúng đều ở đây, hắn nói hắn phái ngồi thuyền đến Sindh, nhưng thuyền chuyển lương của Sindh do giữa đường gặp bão, tối qua mới kịp đến càng Dương Châu hạ lương, nên hắn còn phái một hai ngày nữa mới có thể xuất phát.”
Lý Khánh An đoán chắc cũng do nguyên nhân này, với tính nóng vội của Lệ Phi Nguyên Lễ, hắn thưởng sẽ không chậm trễ, chắc chắn do vấn đề thuyền tàu khiến hắn chi còn cách đứng đợi trơ trơ tại quân cảng. Lý Khánh An bèn cười nói: “Nói hắn cùng đến gặp ta luôn!”
Mọi người tiếp tục phóng về phía cảng, chi một chốc đại đội kỵ binh đã đến nơi. Phía tây bến cảng là một quân doanh diện tích rộng lớn. Nơi đây là nơi trú quân của mười vạn đại quân tinh nhuệ sắp chấp hành chiến dịch Bột Hái của hắn. Mười vạn đại quân này sau khi chiến dịch Lộ Châu kết thúc bèn từ Hà Đông và Quan Trung bí mật điều về. Và cả lương thảo và quân tư mười vạn quân này cẩn cũng được bí mật từ Lộ Châu chuyển về, rất ư kín đáo. Trước mắt mười vạn đại quân này được đóng quân trong khu vực cấm quân sự, cả quan phủ địa phương cũng không biết, do đại tướng Lý Bão Chân, Triệu Sùng Tiết và Ca Thư Diệu ba người thống soái.
Lý Khánh An không đến quân doanh, mà đến doanh trại thủy quân trên cảng. Leo lên một chiếc thuyền to. Lúc lên boong tàu thì gặp Lý Thành Thức và Lệ Phi Nguyên Lễ đà đợi sẵn từ trước.
Dưới sự vây quanh của mọi người, Lý Khánh An đi lên boong tàu, trong lòng Lý Thành Thức kích động vô cùng, hắn lập tức đi lên trước quỳ một chân hành quân lễ: “Ty chức Lý Thành Thức tham kiến thượng tướng quân.”
Đây cũng là lẩn đầu hắn gặp Lý Khánh An. Lẩn trước Lý Khánh An ở Dương Châu hắn không gặp được. Lý Khánh An vội đỡ hắn dậy cười nói: “Đà nghe tiếp Lý đô đốc Thủy thượng uy danh, đợi sau khi kết thúc chiến dịch phương bắc, Đại Đường ta sẽ dẩn mờ rộng cương thô ra hải ngoại, lúc đó sẽ là lúc Lý đô đốc đại triển tài hoa.”
Lý Thành Thức cũng cảm thán nói: “Ty chức cũng trông đợi ngày đó mau đến.”
“Được!””Lý Khánh An cười cười nói: “Đợi một hồi chúng ta sẽ thương nghị kế hoạch Bột Hải cụ thể, Lý đô đốc cũng phải tham gia, chiến dịch Bột Hải cũng có nhiệm vụ của Lý đô đốc.”
“Mong đợi của ty chức!”
Ánh mắt Lý Khánh An lại chuyển về phía Lệ Phi Nguyên Lễ. Cười ghẹo hắn: “Ta còn ngờ ngươi giờ đang cưới tiểu thiếp phòng nhì tại Sindh chứ?”
Sự tính của Lý Khánh An khiến cả thuyền cùng ồ lên cười, Lệ Phi Nguyên Lễ rờ rờ gáy, rất ngượng ngủng cười nói: “Ty chức cHứa ngồi thuyền ra biển bao giờ, muốn thử cái mới, nhưng không ngờ cứ đợi mãi đến giờ, biết thế ty chức cười ngựa đi cho rồi.”
Lý Khánh An đấm nhẹ lên vai hắn một cú. “Cái tên gia hòa này dám nói là cHứa
Ngồi qua thuyền ra biển sao? Năm xưa ngồi thuyền từ Thanh Hải đến Long Câu đảo, ta nhớ người còn say sóng mà khóc cha khóc mẹ nữa cơ mà, giờ lại mong mỏi ra biển như thế, bộ không sợ nữa sao?”
Lệ Phi Nguyên Lễ ngỡ ngàng, hắn ngượng ngủng gài gài đầu, xem ra hắn thật sự đà quên việc ngồi thuyền ra Thanh Hài rồi, nương tứ hắn Thi Tam Nương, hắn cũng quen vào lúc đó.
Lý Khánh An không còn đếm xia hắn nữa, mà trực tiếp đi vào khoang chính của thuyền lớn, nơi đây đà được cải tổ thành nghị sự sảnh tác chiến lâm thời. Trong khoang tàu rất rộng, ánh đèn sáng chói, giữa khoang là một chiếc bàn gỗ khống ồ được phủ lớp vải đen. Lý Bão Chân bước nhanh lên trước, từ từ kéo vải đen ra, đó là một bộ sa bàn khống lồ, bao gồm cả Hà Bắc đạo và An Đông đô hộ phù và bán đảo Tân La.
Mọi người cùng vây lên. Lý Khánh An cầm cán gỗ lên nói với mọi người: “Ờ đây ngoài Lệ Phi Nguyên Lễ ra, tất cả đều có liên quan đến trận chiến dịch lẩn này.”
Lệ Phi Nguyên Lễ bên cạnh nhìn mà trợn tròn cả mắt. Ông trời oi, hóa ra đây còn có một trận chiến dịch lớn cơ! Thế mà hắn lại chẳng biết gì, nếu không phải việc tàu biển đến chậm một ngày, hắn sẽ thật sự bò lờ cơ hội này mất.
Một lúc vội vã, hắn buộc miệng nói: “Thượng tướng quân, trận chiến dịch này ty chức cũng muốn tham gia!”
Lý Khánh An hung hàn trừng mắt nhìn hắn, hắn không dám nói gì nữa, Lý Khánh An của bây giờ đâu còn là Lý Khánh An đại tướng quân An Tây ngày xưa. Lý Khánh An bây giờ thâm trầm hơn nhiều, mỗi làm việc gì đều có qua suy tính cân thận, trong tay quyết định sinh tử của ngàn vạn người, một câu nói của hắn có thể khiến thiên hạ đại loạn. Ánh mắt bất măn của Lý Khánh An khiến Lệ Phi Nguyên Lễ có phần thấy rùng mình, giờ hắn không thể dễ dàng đủa giờn với Lý Khánh An như ngày xưa nữa.
Kỳ thực Lệ Phi Nguyên Lễ cũng nhìn ra, từ việc tập hợp hàng ngàn chiếc thuyền lớn thế này, cùng với mười vạn đại quân lẳng lặng đến đây, cho đến khu vực quân sự diện tích mấy mươi dặm này, và bao nhiêu lương thảo cùng vật tư chất đống như núi trong kho, bèn có thể biết được đà có chuẩn bị trước trong một thời gian dài.
Điều động của quân đội, an bài của tướng lĩnh, hắn đều có suy tính kỹ càng, đã an bài hết từ sớm, cả Lý Tự Nghiệp còn không được đến tham dự, làm sao mà có thể tùy ý nhân lời minh tham chiến chứ?
Lệ Phi Nguyên Lễ không dám nhiều lời nữa, trận chiến dịch này bản thân hắn chắc chắn không có phần, trong lòng hắn thầm rủa: “Mẹ nó, không cho lão từ cơ hội, lão tử cũng tự mỡ một trận chiến dịch cho coi.”
Ý nghĩ này vừa chớm dậy, hắn bỗng trờ nên vô cùng khát vọng được bố trí một trận chiến dịch như Lý Khánh An, hắn chi mong mình có thể mọc cánh bay đến Sindh ngay.
Trong lúc Lệ Phi Nguyên Lễ nghĩ viễn vong, Lý Khánh An lại tiếp tục nói: “Trận chiến dịch này ta nghĩ mọi người đều đã xem qua chi lệnh của ta rồi, danh xưng vẫn không đối, vẫn gọi là chiến dịch Bột Hải.”
Chiến dịch Bột Hải là kế hoạch mà Lý Khánh An đã có từ lâu, ngay từ lúc mà Dương Hoa Hoa dẫn Bột Hải vương Đại Võ Nghệ (*tên cha con nhà này đúng là bá đạo quá đi!) Đến bái phông hắn, Lý Khánh An đã manh nha ý tường này, lên bờ tại nước Bột Hài, tiêu diệt hai hậu thuẫn lớn của An Lộc Sơn là Khiết Đơn và Hề.
Nhung lúc ấy điều kiện vẫn chưa chín mùi, cùng với thắng lợi chiến dịch Lộ Châu, An Lộc Sơn và Sử Tư Minh đã hoàn toàn bị chặn lại tại cành nội Hà Bắc, mà dân chúng Hà Bắc đạo đại bộ phận đã đào vong hết, chi còn lại một số người ít ỏi căn bàn không đủ sức chiến mười vạn đại quân của An Lộc Sơn và Sử Tư Minh, và còn sáu vạn quân của Điền Thừa Tự.
Từ tình báo Lý Khánh An bây giờ nhận thấy An Lộc Sơn và Sử Tư Minh sỡ dĩ mãi vẫn cầm cự đến giờ cHứa ngã đố, quan trọng chính là họ có ngoại viện, Sử Tư Minh được ngoại viện của Hồi Hột, còn An Lộc Sơn lại được ngoại viện của Hề và Khiết Đơn.
Nửa tháng trước, An Lộc Sơn và Sử Tư Minh đã bùng nổ một trận chiến có ba mươi vạn người tham gia, Sử Tư Minh xuất binh mười sáu vạn, An Lộc Sơn xuất binh mười bốn vạn, song phương đều dốc hết sức lực mà đánh, sau đại chiến ba ngày ba đêm, An Lộc Sơn vì chiến mã bị hết sạch cỏ mà thám bại. Trận chiến dịch này An Lộc Sơn cả quẩn lót của thua luôn, U Châu bị Sử Tư Minh chiếm lĩnh, An Lộc Sơn dẫn không đến bảy vạn quân lùi về thù Bình Châu và Doanh Châu, chung một vùng với Khiết Đơn.
Thời cơ phát động chiến dịch Bột Hài đã chín mùi.
Lý Khánh An dùng cán gỗ chi vào u Châu nói, “Ta nói với một người một tin trước, An Lộc Sơn đã bị Sử Tư Minh đánh bại, các hang ổ u Châu của hắn đã bị đoạt, u Châu giờ trở thành nhà mới của Sử Tư Minh.”
Tin này khiến cà khoang tàu cùng ồ lên, mọi người nhìn nhau đều có phần không tin nối đây là sự thật, Yến quân ngang ngược ấy lại cả sào huyệt của mình vẫn không giữ nổi ư? Lệ Phi Nguyên Lễ tiếp lời nói: “Xin hỏi thượng tướng quân, Yến quân đã bị diệt vong rồi ư?”
“CHứa, hắn còn khoảng bảy vạn quân.” ‘
Lý Khánh An lại chi cán gỗ về phía Doanh Châu nói: “An Lộc Sơn đã lùi về thú Doanh Châu, hợp lại cùng người Khiết Đơn và Hề. Giờ An Lộc Sơn mới bại, hắn cẩn thời gian để chinh đốn bại binh. Nếu như An Lộc Sơn chinh đón xong, hắn nhất định sẽ cũng liên lại với người Khiết Đơn và Hề, liên họp tấn công Bột Hài quốc để chiếm đoạt nguồn nhân khẩu và lương thực họ cẩn gấp. Một khi Bột Hải bị diệt vong, vậy Tân La cũng khó thoát số phận này. Nếu Bột Hải và Tân La cùng bị diệt, An Lộc Sơn sẽ có được nguồn binh lực và lương thực bất tận, cộng thêm chiến mã Khiết Đơn, hắn sẽ có cơ hội đoạt lại sinh cơ. Nếu như hắn một lẩn nữa đánh bại Sử Tư Minh, vậy binh loạn của An Lộc Sơn sẽ có điều kiện mờ rộng về Trung Nguyên, tất cả những nỗ lực mà trước đây chúng ta đã làm đều coi như đổ sông đổ biển.”
Mọi người đều trầm mặc, một lát sau, Lý Bão Chân hỏi: “Thượng tướng quân, vậy vi sao trước đây Khiết Đơn không tấn công Bột Hải quốc, mà giờ chúng mới đòi đánh?”
“Câu hỏi này của Lý Bão Chân tướng quân hỏi hay lắm, trước đây ta cũng mãi nghĩ vấn đề này, mãi đến lẩn trước Bột Hài vương Đại Võ Nghệ đến Trường An bái phóng ta, ta mới hiểu rõ nguyên do trong đó.”
Lý Khánh An dùng cán gỗ chi vào Khiết Đơn, “Kỳ thực Khiết Đơn không phải không muốn nuốt cả Bột Hái, chi là chúng vẫn cHứa có được thực lực này, chúng và Bột Hái nhiều năm nay vẫn giao chiến, hai bên đều có lúc thắng thua, thậm chi thực lực của Khiết Đơn còn có phần yếu hơn Bột Hài, Khiết Đơn từng nghĩ sẽ liên họp cùng Hề tiến công Bột Hài, nhưng giữa hai nước này lại không tin tường nhau, nên cuối cùng sự liên họp của hai nước này cũng khó mà thành thực. Và cũng với lý này, Bột Hải cũng muốn diệt trừ Khiết Đơn, nhung Bột Hài lại là thế thù với Tân La, chúng lo xảy ra đại chiến với Khiết Đơn sẽ bị Tân La thừa nước đục thả câu, khiến chúng trước sau chịu địch. Vì thế mà giữa chúng với nhau vẫn giữ cái thế cân bằng lạ kỳ. Nhưng hiện tại, khi An Lộc Sơn đã lui về Doanh Châu, đã phá vỡ thế cân bằng này, hắn cũng giống như một chiếc móc xích nối Hề với Khiết Đơn lại, cộng thêm thực lực bàn thân An Lộc Sơn, Bột Hài quốc đã không còn là đối thủ của chúng, sắp đến hồi diệt quốc, cho nên chúng ta nhất định phải xuất binh cứu trợ Bột Hải, đồng thời tiêu diệt Khiết Đơn và người Hề.”