“Giữ lại ông ta, ông ta cũng chỉ muốn cái danh Đại Hãn mà thôi, cho ông ta là được, chỉ cần ông ta trung tâm với nước Hoa Hạ, chúng ta không thiếu một vị trí tộc trưởng…”
“Tộc trưởng… Ha ha, Đa tướng quân, ngài và hoàng thượng định biến thiên hạ này thành bộ lạc của Hoa Hạ ta à…”
“Ha ha ha…”
“Hoa Lạt Tử Mô thì sao, đã ra tay chưa?”
“Đã bắt đầu rồi, hai ngày trước, bọn họ đã phát động tấn công thành Đột Quyết Tư Thản…”
“Tốt lắm, cứ để bọn họ đánh, đợi đến khi chiếm được Cát Á Tư Thản, chúng ta sẽ đến đó kết thúc mọi việc…”
Khoa Nhĩ Mạn, thành Đột Quyết Tư Thản.
Đại quân Hoa Lạt Tử Mô đang điên cuồng tấn công thành Đột Quyết Tư Thản. Nhìn toàn cảnh chiến trường, chỉ thấy chiến bào màu trắng của binh sĩ Hoa Lạt Tử Mô.
“Xe bắn đá… đừng dừng lại, nhắm ngay tường thành mà bắn cho ta…”
“Đội quân cánh sườn tiếp tục tiến công… đẩy xe công thành qua…”
“Vèo… Vèo… Vèo…”
“Oanh… Oanh… Oanh…”
Đây đã là lần thứ mười một Hoa Lạt Tử Mô tấn công, đôi bên đều bỏ ra một cái giá thê thảm, lần này, Khả Hãn Ma Kha Mạt của Hoa Lạt Tử Mô đã đích thân suất quân thảo phạt.
“Báo… Khả Hãn, người Khoa Nhĩ Mạn trong thành quá ư là ngoan cố, chúng ta đã tổn thương hơn hai mươi vạn quân”.
“Phía thành Cát Á Tư Thản có động tĩnh gì không?”
“Có, mười vạn đại quân Khoa Nhĩ Mạn đã rời khỏi vương thành, nhưng không đến đây cứu viện, mà chạy thẳng đến A La Mộc Đồ”.