Vẻ mặt diệp kiếm tinh lo lắng:
– Hơn nữa trên người tông nham có một bộ phù lục kiếm thuật vô thượng! Là do tông an sư thúc cấp cho, một khi khởi động cho dù ngươi thi triển đại bi thất tiên kiếm cũng không phải đối thủ!
– Phù lục vô thượng kiếm thuật?
Nhiếp vân sửng sốt:
– Không phải chỉ có trưởng lão đạt tới nạp hư cảnh mới được tu luyện vô thượng kiếm thuật sao? Nếu ta nhớ không sai, tông an sư thúc của ngươi chỉ tới thiên kiều cảnh đỉnh đi?
– lần trước sau sự kiện độc sư, tông an sư thúc đột phá tới nạp hư cảnh, hơn nữa lúc trước hắn cũng như văn húc sư thúc, cũng nhận được quán quân kiếm thần thí luyện, từng học được một bộ vô thượng kiếm thuật!
Diệp kiếm tinh nói.
– Đột phá?
Nhiếp vân không khỏi cảm thấy tông an kia thật may mắn.
– Đúng rồi, nhiếp vân, đại bi thất tiên kiếm là bí mật bất truyền của kiếm thần tông, gặp được người kiếm thần tông, ngươi tốt nhất đừng thi triển, một khi bị phát hiện, có thể sẽ làm cho thái thượng trưởng lão đích thân ra tay phế bỏ tu vi của ngươi…
Diệp kiếm tinh như nhớ được điều gì, sắc mặt ngưng trọng nói.
– Được!
Nhiếp vân gật gật đầu.
– Tốt lắm, không nói nữa, bọn hắn đang ở phía trước!
Thấy diệp kiếm tinh còn muốn nói chuyện, nhiếp vân chỉ về phía trước.
– Đang ở phía trước? Ở đâu?
Diệp kiếm tinh nhìn về phía trước, chỉ thấy dãy núi trùng điệp, căn bản không thấy bóng người, sửng sốt hỏi.
– ở trong sơn động, ngươi ở đây chờ, tìm địa phương ẩn thân, một lát ta trở lại!
Nhiếp vân cười nói.
– Tự ngươi đi qua? Rất nguy hiểm, để ta đi cùng ngươi, có thêm người giúp đỡ…
Diệp kiếm tinh hoảng sợ, đang định ngăn cản chợt thấy thân thể nhiếp vân nhoáng lên, lập tức biến mất, giống như trống rỗng chui vào lòng đất.
– Đây là…thiên phú địa hành sư? Làm thế nào…
Thấy một màn này, diệp kiếm tinh hoảng sợ.
Nhiếp vân lại có thiên phú địa hành sư?
Địa hành sư là một trong ba đại thiên phú chạy trốn nổi tiếng, có thiên phú như thế, dù bị phát hiện cũng không cần sợ hãi, khó trách hắn dám đi một mình.
– Thật sự là người kỳ quái!
Một lát sau diệp kiếm tinh không khỏi lắc đầu cười khổ, thì thào tự nhủ.
– Hắn rốt cục còn bao nhiêu lá bài tẩy mà ta không biết…xem ra sau này tuyệt đối không thể trở thành kẻ địch của hắn…
Khẽ lắc đầu, trong lòng diệp kiếm tinh làm ra quyết định.
– Sở thiếu, chúng ta bỏ qua như vậy sao? Tiểu tử đó làm bạch diện thảm hại như vậy, không giết thật sự khó tiêu mối hận trong lòng!
Trong sơn động, vài người nhìn bạch diện thanh niên nằm dưới đất không ngừng run rẩy, miệng sùi bọt mép, nhớ tới bộ dạng nhiếp vân, trên mặt lộ vẻ hung ác.
– Bỏ qua? Đương nhiên không thể nào, nhưng bây giờ còn chưa thể động thủ! Tiểu tử kia là độc sư, trên người không biết có lá bài tẩy hay không, hiện tại việc quan trọng nhất là đoạt ngọc bài, tu luyện kiếm pháp, nghĩ biện pháp lấy được danh ngạch trong thí luyện, không cần gây mâu thuẫn với hắn!
Sở dương cười lạnh:
– Bất quá…yên tâm đi, đem bạch diện biến thành như vậy, tuyệt đối không cho hắn sống dễ chịu!
– Nghe lời nói của sở thiếu, chẳng lẽ đã có biện pháp?
Ánh mắt mấy người kia sáng lên.
– Chẳng lẽ các ngươi đã quên những gì chúng ta nhìn thấy khi vừa tới thiên u cốc sao? Chỉ sợ tiểu tử kia có mâu thuẫn với đám người tông nham, chỉ cần trợ giúp một chút, làm cho tông nham tìm được hắn ở trong này, hắc hắc! Kết cục khẳng định phi thường thú vị!
Sở dương hắc hắc cười, trong mắt lóe ra âm mưu.
– Đúng vậy! Trước đó ta xem hắn khẳng định có mâu thuẫn với tiễn hoành, chỉ cần báo cho đám người tông nham, khẳng định có vở kịch hay xem!