Chiêu bổ ngang thoạt nhìn phi thường đơn giản, trên thực tế cũng có chú ý, tên là hung tiền hoành quải, là một loại tuyệt chiêu chiến đấu cận thân, nhìn như ngăn cản nhưng mang theo tiến công sắc bén, một khi đối phương bị ngăn trở, sẽ như linh xà chiêu tiếp chiêu, tổng cộng là tám chín sát chiêu.
– Hừ!
Nhiếp vân biết chiêu này nguy hiểm nhưng không để ý tới, bàn tay xoay tròn, đột nhiên một đạo hắc khí cuồng bắn ra, lao thẳng tới trước mặt thanh niên.
Tư tư!
– Đây là cái gì? A…
Bị cỗ hắc khí lây dính, sắc mặt thanh niên biến thành màu gan heo, cả cánh tay biến đen thui, kêu thảm một tiếng từ không trung rớt xuống, quỳ rạp dưới đất!
– Cái gì?
– Sao lại thế này?
– Trúng độc, hắn trúng kịch độc! Có thể tùy tay phóng thích kịch độc, ngươi là độc sư?
Chứng kiến cánh tay thanh niên biến thành đen thui, sắc mặt mọi người đồng thời biến đổi, nhất là sở dương, ánh mắt của hắn biến thành ngưng trọng.
Độc sư, thiên phú đặc thù đứng hàng 21, có thể phóng thích kịch độc, làm người khó lòng phòng bị, quỷ dị bất thường, dù thực lực mạnh cũng không muốn gặp phải đối thủ như vậy.
– Ha ha, nếu các vị cảm thấy được không phải, có thể lại đây thử một chút!
Ngón tay giơ lên, trong lòng bàn tay nhiếp vân hiện lên cỗ khí thể tối đen quay cuồng không ngớt.
Cỗ khí thể kia còn chưa tới gần mọi người đều ngửi được mùi máu tanh, vừa nhìn cũng biết là loại kịch độc rất mạnh.
– Tốt, tốt, độc sư, hừ, không nghĩ tới diệp kiếm tinh ngươi lại sa đọa làm bằng hữu với độc sư. Đệ tử kiếm thần tông như ngươi, thật lợi hại!
Sắc mặt âm tình bất định, sở dương vung tay nắm lấy bạch diện thanh niên đang lăn lộn dưới đất nhấc lên:
– Chúng ta đi!
Nói xong bảy người xoay người rời khỏi, không chút do dự, trong khoảnh khắc không thấy bóng dáng.
– Nhiếp vân, ngươi là độc sư?
Diệp kiếm tinh nhìn nhiếp vân, sắc mặt cổ quái.
Độc sư, thiên phú xú danh rõ ràng, mỗi người đều huyết tinh cay độc, mà thiếu niên trước mắt không ngờ lại có thiên phú ác độc như thế.
– Ha ha!
Nhiếp vân không muốn giải thích thêm, bàn tay vừa lật đã thu hắc khí trở lại, đồng thời ánh mắt chợt lóe:
– Có phải là độc sư hay không cũng không sao cả, có muốn lấy được ngọc bài trong tay họ hay không? Nếu muốn thì đi theo ta!
– lấy ngọc bài? Sở dương là cường giả thiên kiều cảnh hậu kỳ, sáu người khác cũng là trung kỳ, thân là đệ tử đại gia tộc, có rất nhiều lá bài tẩy, bị giết chỉ có thể là chúng ta…
Nghe được lời nhiếp vân, diệp kiếm tinh sửng sốt.
– Đệ tử đại gia tộc giàu có, điểm này ta đương nhiên hiểu biết, yên tâm đi, muốn lấy ngọc bài của bọn hắn chẳng lẽ chỉ có thể cướp đoạt sao? Ha ha!
Nhiếp vân khẽ cười.
Kỳ thật không ai biết bạch diện thanh niên bị nhiễm ma khí trên thi thể lạc thiên ma tôn nên mới thành như vậy, căn bản không phải kịch độc.
Ma khí trên thân lạc thiên ma tôn dù là nạp hư cảnh cũng không ngăn cản được, càng khỏi nói là bạch diện thanh niên.
Hắn đã dùng xong hai giọt yêu minh tiên dịch, tuy bản thân là độc sư nhưng không có độc vật, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn rất ít sử dụng thiên phú độc sư.
– Không cướp đoạt? Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Cho dù ngươi là độc sư chân chính, hắn cũng không thể đưa cho ngươi…
Diệp kiếm tinh nhìn nhiếp vân, cảm thấy không tưởng tượng nổi.
– Yên tâm, đi theo ta!
Nhiếp vân cũng không giải thích, ngón tay điểm nhẹ, truy tung khí xuất hiện cảm ứng một chút, rất nhanh bay về phía trước.
Nếu chính diện cướp đoạt đồ vật trong tay sở dương, bằng vào thực lực đôi bên đương nhiên mình làm không được, nhưng nếu trộm, ngoại trừ thủ đoạn không sánh bằng thần thâu thiên huyễn, nhiếp vân thật không sợ bất luận kẻ nào!
– Được rồi!
Mặc dù diệp kiếm tinh không biết nhiếp vân muốn dùng thủ đoạn gì lấy ngọc bài, nhưng nhớ tới thủ đoạn thần kỳ của hắn, vẫn gật đầu truy theo sau.
– Đúng rồi, có phải ngươi có mâu thuẫn với tông nham hay không?
Đang phi hành, nhiếp vân đột nhiên mở miệng hỏi.