“Ăn hiếp nữ nhân thì có gì là bản lĩnh chứ?”
Tiếng một nam nhân lạnh lùng vang lên.
Mọi người nhìn đi, chỉ thấy một nam nhân áo đen kéo Tần Linh, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn vào người gây chuyện.
Lúc Minh Thù chạy đến, màn diễn đã kết thúc. Mấy người kia bị nam nhân đó đánh ra ngoài, trong tiệm bị đập phá kha khá, bọn tiểu nhị tinh thần sa sút dọn dẹp hậu quả.
Tần Linh ngồi trên ghế, nam nhan đứng ở bên cạnh nàng.
Minh Thù quan sát hai mắt nam nhân, nam nhân cũng đang quan sát Minh Thù như vậy, sau đó ánh mắt nhìn vào người Trình Quy, khóe mắt lập tức ngưng động trong mắt tràn ngập sự khẩn trương.
Trình Quy chỉ đến cùng Minh Thù tới, đối với nam nhân đó không hề có chút hứng thú, chống tay liếc hắn một cái rồi chuyển ánh mắt đi.
Nam nhân có chút nghi ngờ, hắn không có nhận ra mình, hay là…
Nhưng đối phương không muốn động đến mình, đây là một chuyện tốt.
Nam nhân nhìn về phía Tần Linh: “Chuyện này không có kết thúc dễ dàng như vậy được, nhất định phải tìm cho ra chủ mưu đằng sau.”
Tần Linh đang tội nghiệp nhìn Minh Thù, nghe lời của nam nhân, mặt nàng hơi biến sắc: “Vì sao có người muốn hại ta như thế?”
“Do ngươi làm ăn khá khẩm, có khả năng rất lớn có người phá đám.” Nam nhân nói.
Minh Thù cười một cái.
“Ngươi cười cái gì?” Hắn nhớ kỹ người nữ nhân này, lần trước chính là nàng ta kéo Tần Linh chạy.
“Không có gì.”
“…” Cười đến rõ ràng như vậy, còn nói không có gì ư?
Minh Thù không để ý tới ánh mắt quái dị của nam nhân, tìm cái ghế cho Trình Quy ngồi xuống, sau đó chính mình đi ra sau lấy ra đi một ít đồ ngọt: “Có quen người hôm nay đến gây sự không vậy?”
“Không… Không quen biết.” Tần Linh lắc đầu: “Trước đây chưa từng thấy qua.”
“Nhất định là người trên trấn, tìm người hỏi thăm một chút.” Minh Thù nói.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Nam nhân nhíu mày.
Vành mắt Tần Linh còn đỏ hoe, phản ứng yếu ớt: “Không khó lắm, ta cho tiểu nhị đi hỏi thăm một chút.”
Minh Thù “á” một tiếng: “Cơm tối ăn món gì đây?”
Tần Linh mới vừa rồi tâm trạng còn hỗn loạn, lúc này đã bình tĩnh trở lại một cách kỳ lạ, khéo léo hỏi: “Ngày hôm nay ồn ào một trận như vậy, cũng không thể buôn bán nữa, nhà bếp còn thừa lại không ít thứ, ngươi muốn ăn cái gì nào?”
Minh Thù đùng đùng báo một loạt tên các món ăn.
Hai người cứ như vậy dắt tay nhau đi xuống bếp.
Nam nhân: “…” Không phải, vì sao hắn nói chuyện không có ai nghe?
Việc này xong rồi à?
Không giải quyết sao?
Ánh mắt Trình Quy như cười cười liếc hắn một cái, ngẩn tò te rồi, “ha ha” cuối cùng cũng không phải một mình lão tử chịu tội như vậy.
“A Lục.” Trình Quy kêu lên một tiếng: “Đi điều tra xem là ai làm.”
“Vâng, công tử.” A Lục đi khỏi, trong tửu lâu đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Nam nhân hơi dừng lại một chút, cuối cùng đã mở miệng: “Nghe danh tiếng Trình thế tử đã lâu.”
“Ngươi nghe được sợ không phải là những lời lẽ gì hay ho rồi?” Danh tiếng của hắn không được xem là tốt cho lắm.
Nam tử: “…” Lời lẽ này làm sao phải nói tiếp?
Trình Quy ngồi rất tùy ý: “Ngươi nói nếu ta muốn bắt ngươi, bệ hạ sẽ thưởng ta cái gì nào?”
Nam nhan liếc mắt nhìn về hướng cửa, dường như rất khẳng định: “Trình thế tử nếu thật muốn bắt ta, cần gì phải để những người đó ra ngoài.”
Trình Quy kéo khóe miệng: “Bắt ngươi không cần phải dùng đến bọn họ.”
Hai người nhìn qua không có làm bất kỳ cái gì, nhưng thật ra mỗi bên đều tự đề phòng, phòng ngừa đối phương đột nhiên hành động.
“Trình thế tử muốn như thế nào?” Hắn thật muốn bắt ta, cần gì phải phí lời như thế với hắn chứ?
Trình Quy nói: “Nơi đây bây giờ là địa bàn của ta, hy vọng ngươi về sau không tới nơi này nữa.”
“Nơi đây…” Sao lại là địa bàn của ngươi chứ?
“Bệ hạ vừa mới phong thưởng đất đai cho Minh Huệ quận chúa.” Trình Quy một chút cũng không nể mặt: “Ta là phu quân của nàng ấy, đương nhiên nơi này là địa bàn của ta. Ta bất kể ngươi và bệ hạ có ân oán gì, ta không hy vọng ngươi sẽ liên lụy đến nàng.”
Tiếng nam nhân hời hợt, không nghe ra chút tâm tình: “Ta chỉ là đi ngang qua, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi nơi này.”
“Vậy là tốt nhất, ta cũng không muốn có người đâm thọc, nói rằng ở chỗ ta có thủ lĩnh phản quân xuất hiện.” Trình Quy cười ngang tàng: “Hiện tại, mời ngươi rời khỏi đi!”
Nam nhân không yên tâm lắm về Tần Linh, nhưng lệnh đuổi khách của Trình Quy dường như là tùy ý, lại hết sức cứng rắn, hắn muốn lấy thân phận hiện tại của mình, quả thực không thể tiếp xúc nhiều với Tần Linh.
Nam nhân chắp tay: “Cáo từ.”