Vốn là một kích của cường giả địa giai cảnh cửu trọng, cũng đã đủ cường đại cùng khủng bố rồi, hơn nữa lại dùng quy tắc áp chế “Sự bất quá tam” càng làm cho Huyền Thiên có cảm giác khó có thể ngăn cản, bị gió kiếm kịch liệt đập vào mặt, khiến cho hắn có một loại cảm giác bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, ý niệm chống cự trong đầu không thể nào dậy nổi.
Những cường giả Ô Châu kia, thì đại đa số đều thấp hơn Huyền Thanh Chu bốn cảnh giới, đồng dạng nhận lấy quy tắc áp chế của “Sự bất quá tam”, bọn họ không có ý chí kiên định bình thường như của Huyền Thiên, ngây ngốc nhìn đạo kiếm quang đang phóng tới, trong mắt chỉ có sợ hãi, nhưng không có dấu hiệu né tránh kiếm quang kia.
Kiếm ý Huyền Thiên bộc phát, chém đứt ý niệm không được chống cự ở trong đầu ra, lập tức đánh ra một chưởng.
Địa hỏa ấn pháp!
Một đạo ngọn lửa chưởng ấn bắn nhanh ra, trong nháy mắt trở nên to lớn, chộp tới một kích của kiếm quang kia, đồng thời, thân thể Huyền Thiên lui về phía sau.
Bụp!
Hỏa diễm cự chưởng bị tách thành hai nửa, tuy rằng uy lực của “Địa hỏa ấn pháp” khủng bố, đối với cường giả địa giai cảnh cửu trọng, thập trọng có lực tổn thương thật lớn, nhưng mà, cường giả địa giai cảnh cửu trọng, thập trọng cũng không đứng yên để Huyền Thiên đánh, mà bọn họ lại hơn Huyền Thiên bốn cảnh giới, vì vậy công kích của bọn hắn lại tăng thêm quy tắc áp chế, đủ để đánh vỡ Địa hỏa ấn pháp”.
“Địa hỏa ấn pháp” bị phá, hóa thành hai đạo hỏa quang, trong nháy mắt bị Huyền Thiên thu hồi vào trong lòng bàn tay, kiếm quang của Huyền Thanh Chu bị “Địa hỏa ấn pháp” ngăn cản, chậm nửa nhịp, lúc nó đánh xuống thì Huyền Thiên cũng đã sớm tránh qua một bên rồi.
Viu! Viu!
Huyền Thanh Chu đang muốn thi triển ra chiêu kiếm thuật thứ hai, trong lúc đó có hai đạo kiếm quang đang phóng rất nhanh về phía hắn.
– Song kiếm hợp nhất!
Huyền Thiên hét lớn một tiếng, bàn tay trái hướng về Huyền Thanh Chu.
Hai thanh “Địa cấp linh kiếm” trong nháy mắt hợp lại thành một, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ, sáng chói, linh kiếm đẹp mắt, giống như một cây trường thương mặt trời, đâm thẳng về phía Huyền Thanh Chu.
Sắc mặt Huyền Thanh Chu hoảng hốt, tuy rằng hắn cao hơn Huyền Thiên bốn cảnh giới, nhưng mà vẫn cảm nhận được một kiếm này có một nguy hiểm cực lớn có thể giết chết hắn, uy lực của một kiếm này, đủ để khiến hắn chết ngay lập tức.
Chiêu kiếm của hắn vừa mới thu lại, thì bảo kiếm trong phút chốc lại đâm ra vô số kiếm ở phía trước, hình thành một đạo màn kiếm, ngăn cản lại một kích của linh kiếm hợp hai làm một kia.
Bịch bịch bùm bùm keng keng – –
Một trận bạo phát vang lên, Huyền Thanh Chu ở bên trong màn kiếm, tia lửa văng khắp nơi, thân thể của hắn liền lùi lại hơn mười bước, sau đó tiếng vang mới dừng lại.
Cường giả địa giai cửu trọng, thực lực quả nhiên mạnh không giống bình thường, có thể chặn lại chi thuật linh kiếm hợp kích.
Linh kiếm cự đại trong nháy mắt từ một phân thành hai, hóa thành hai đạo lưu quang, bắn về phía Huyền Thiên, ẩn vào bên trong mi tâm.
Lúc Huyền Thanh Chu đang lui về phía sau, thì thân thể của Huyền Thiên nhanh giống như tia chớp xông về bên trong Đại Thanh Sơn, đợi cho Huyền Thanh Chu ngăn trở chi thuật linh kiếm hợp kích, Huyền Thiên đã đến bên cạnh Đại Thanh Sơn.
Huyền Thiên quen thuộc với tình hình bên trong Đại Thanh Sơn, cũng biết tiến tới này sẽ có lộ tuyến an toàn, mà chỗ hắn đứng, đúng là một trong những cửa có thể tiến vào Đại Thanh Sơn, chính là vì có đường lui này, Huyền Thiên mới quyết đoán xuất kiếm, đánh chết ba người Huyền Nhất Bình, Huyền Khánh Phi, Huyền Hưng Du, sau đó lợi dụng chi thuật linh kiếm hợp kích, bức lui Huyền Thanh Chu, sự tình phát triển đều ở trong dự liệu của Huyền Thiên.
Sau khi thu hồi hai thanh “linh kiếm Địa cấp” vào mi tâm, Huyền Thiên lập tức tiến vào Đại Thanh Sơn, nhất thời, hắn cảm nhận có một cổ lực lượng vô hình bao phủ, chân nguyên trong cơ thể trong nháy mắt bị giam cầm.
Đây mới thực sự là uy áp của vương giả.
Vương giả vô thượng siêu phàm thoát tục, ở trước mặt vương giả vô thượng, thì phía dưới cấp bậc vương đều là mấy con kiếm hôi, uy áp cường đại của vương giả, có thể trong nháy mắt chân nguyên của võ giả phía dưới cấp bậc vương bị giam cầm, khiến cho thực lực của đối phương giảm mạnh.
Nói ra thì rất dài dòng, nhưng kì thực cũng rất ngắn, Huyền Thiên đánh chết ba người Huyền Nhất Bình, Huyền Khánh Phi, Huyền Hưng Du, bức lui Huyền Thanh Chu, tiếp tục nhảy vào Đại Thanh Sơn, chẳng qua chỉ là trong thời gian là hai cái nháy mắt.
Tuy giờ phút này tất cả cường giả cũng còn chưa có tản đi quá xa. Nhưng mà, thẳng đến khi Huyền Thiên nhảy vào Đại Thanh Sơn, cường giả Huyền gia ở phía xa kia mới có phản ứng.