Bởi vậy, Hồ Mị cũng không vội về Hồ gia, hơn nữa nàng đã quyết định đi theo Chu Hằng, gia tộc làm sao trọng yếu hơn thần trong mắt nàng?
Hai cục nợ đều không bỏ rơi được, Chu Hằng có muốn bỏ lại cũng không bỏ được, về đến nhà sẽ để Hoặc Thiên trấn trụ bọn họ!
Xuất phát lên đường, bởi vì Chu Hằng dục cầu không đủ, lúc này một lòng về nhà, chỉ một ngày sau đã đến Dã Mã Thành. Đi qua đường phố náo nhiệt, bọn họ đi tới trước cửa Chu phủ.
Lần này, đã đi một năm rồi.
Nghĩ tới chúng nữ, Chu Hằng có chút kích động, đặc biệt là Hoặc Thiên, đó là nữ nhân duy nhất hắn chân chính yêu trong đời này, một năm xa cách làm lòng hắn nổi sóng, không thể kiềm chế.
– Lư đại gia! Thị vệ gác cửa nhận ra con lừa đen, nhưng lại tự động bỏ qua Chu Hằng, dù sao hình dạng hiện tại của hắn quá nhỏ.
Con lừa đen ngông nghênh vênh mặt, đứng thẳng lên, hai chân chắp sau lưng, bộ dáng như đại lão gia.
Tin tức con lừa đê tiện trở về lan ra Chu phủ như cơn gió, chúng nữ Ứng Mộng Phạm liền vội chạy ra, tự nhiên các nàng không phải ra đón con lừa, mà là Chu Hằng!
Dù sao vợ chồng một lòng, các nàng không giống những gác cửa bỏ qua Chu Hằng, mà lập tức nhận ra được thiếu niên tuấn mỹ này, mỗi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây là phu quân của các nàng?
– Là ta! Chu Hằng có chút xấu hổ, hắn quả thật muốn khôi phục “kích thước” như cũ rồi trở về, nhưng không chịu nổi nhớ mong.
– Chu Hằng!
– Phu quân!
Mọi người nghe được giọng quen thuộc của hắn mới ào ào kinh hô, mỗi người đều chảy nước mắt ào tới, tranh nhau muốn ôm lấy hắn, làm đầu của hắn vùi vào trong đống núi non to lớn, suýt chút nữa không thở nổi.
– Phu quân, sao chàng lại biến nhỏ thế này? Các nàng đều kỳ quái hỏi, đây là vấn đề mà mọi người không rõ.
– Người biến nhỏ không sao, mấu chốt là bên dưới có thu nhỏ không? Tiêu Họa Thủy hết sức quan tam đưa tay vào giữa hai chân Chu Hằng, dâm phụ chính là dâm phụ, nàng sờ mó một hồi, liền toát ra vẻ thả lỏng.
– May mắn, thứ đó vẫn lớn như trước!
– Xì, Tiêu Họa Thủy ngươi không biết xấu hổ! Mọi người đều mắng.
– Xì xì cái gì, ta không tin các ngươi lại không quan tâm! Hiện tại ta làm rõ tình huống cho các ngươi, các ngươi lại quay sang mắng ta? Ôi, tiêu chuẩn phục xong ma đói liền mặc kệ hòa thường, qua sông đoạn cầu nhanh quá mà! Tiêu Họa Thủy lắc đầu không thôi.
Chu Hằng cười ha ha, nhìn thấy chúng kiều thê mỹ thiếp của mình luôn làm tâm tình của hắn vui sướng.
Nhìn mà nhìn mọi người, tính tình không thay đổi, nhưng thực lực lại tăng lên thật nhanh!
Đều là Nguyệt Minh Đế, hơn nữa ít nhất đều là 8 luân, còn giống như cố ý áp chế không tiến vào Nhật Diệu Vương!
Quả nhiên, sau khi thể chất của các nàng tăng lên, tu luyện quả thật như gian lận, tốc độ tăng lên đã sắp đuổi kịp, thậm chí vượt qua Chu Hằng!
Mà tất cả đều là bởi Hoặc Thiên!
Mạnh mẽ! Mạnh mẽ đến mức làm người ta không thể tin nổi!
– Hoặc Thiên tỷ tỷ nói, Nguyệt Hoa Liên đã chín muồi, chỉ cần ngươi trở về là có thể luyện thành đan dược, cho nên bảo chúng ta cố hết khả năng áp chế cảnh giới, bằng không mấy tháng trước là chúng ta có thể đột phá Nhật Diệu Vương! Ứng Mộng Phạm tới nói bên tai Chu Hằng, nũng nịu ngọt ngào, mùi thơm ngào ngạt.
Hiện tại nàng là thân thể Huyền Âm chân chính, dụ hoặc Chu Hằng càng mạnh, làm trong lòng hắn rung động, một cai kéo nàng vào lòng.
– Nè nè nè, chuẩn tỷ phu ngươi quá hoa tâm đi chứ, rõ ràng có tỷ tỷ ta rồi, sao còn không rõ ràng với nhiều nữ nhân như thế? Băng Tú Lan chống nạnh nói, đầy vẻ chỉ trích.
Chúng nữ đều mỉm cười, nhưng lại có vẻ kỳ quái, vốn các nàng tưởng ba mỹ nữ này đều là tỷ muội mới của ình, nhưng sao lại đột nhiên nhảy ra tỷ phu, chẳng lẽ phu quân nhà mình muốn tỷ muội thông ăn?
Có chút vô sỉ mà!
– Ngươi đừng có điểm uyên ương lung tung, bằng không ta đập nát mông của ngươi! Chu Hằng cảnh cáo, lại nhìn Lam Long nữ hoàng đầy vẻ tò mò, nói: – Hoặc Thiên đâu?
– Tỷ tỷ đang ngẩn người ở hoa viên! Chúng nữ đều nói.
Hoặc Thiên ngoài ngẫu nhiên chỉ điểm các nàng tu luyện, phần lớn thời gian còn lại đều ngẩn người, ấn theo nàng giải thích là nhớ lại chuyện trước kia, đáng tiếc ngẩn người một năm cũng không nhớ ra chuyện gì.
– Đi, chúng ta đi gặp nàng! Chu Hằng kéo Lam Long nữ hoàng vào, vị Sáng Thế Đế này quá đáng sợ, nhất định phải để cho Hoặc Thiên áp chế nàng trước, miễn cho nàng ta đột nhiên khôi phục trí nhớ liền chém giết một trận.
— Thấy qua sự khủng bố của Hoặc Thiên, mặc kệ là ai cũng không dám đắc tội tồn tại hùng mạnh như thế.
Bọn họ đi qua tiền sảnh vào sân, nhanh chóng tới hoa viên.
Nơi này, hoa đào nở rộ, mùi hương tràn ngập.
Hoặc Thiên chính là một đóa hoa đào thật lớn sinh ra, Nhân Uân Thiên Kinh cũng hoàn toàn có thể gọi là Đào Hoa Thiên Kinh, bởi vậy nàng thiên vị hoa đào cũng có thể hiểu được. Ở giữa hoa viên có một gốc đào cao mười trượng, vượt những cây khác rất nhiều, trên cành cây có một nữ nhân áo hồng nhạt tựa xéo, tuyệt lệ không thể hình dung.
Dù cho Hồ Mị, Lam Long nữ hoàng, Băng Tú Lan đều tự phụ tuyệt mỹ, nhưng khi nhìn đến nữ nhân áo hồng nhạt này đều không nhịn được lộ ra vẻ kinh diễm, sắc mặt hoảng hốt, toát ra cảm giác không chân thật.
Quá đẹp, ngay cả các nàng cũng phải tim đập thình thịch!
– Ngươi đã về rồi! Hoặc Thiên nhìn chằm chằm một đóa hoa đào, cũng không quay đầu, rất bình thản nói.
– Đã về rồi! Chu Hằng thì gật đầu thật mạnh, nháy mắt nhìn đến Hoặc Thiên, trong lòng hắn tràn đầy bình yên vui vẻ, mọi sóng to gió lớn gặp phải bên ngoài đến trước mặt Hoặc Thiên đều hóa thành cơn gió nhẹ nhu hòa.
– Ngươi dẫn về hai người có chút thú vị! Cuối cùng Hoặc Thiên nâng mặt lên, nhìn về phía Băng Tú Lan cùng Lam Long nữ hoàng.
Nàng rõ ràng chỉ là Nguyệt Minh Vương, nhưng dưới ánh mắt của nàng, ngay cả Lam Long nữ hoàng cũng lộ ra vẻ căng thẳng, cúi đầu vòng vo ngón tay.
———-oOo———-