Tần Cửu giật giật khóe miệng, ai nói cho anh biết, tại sao trên thế giới này có một nữ quỷ tự luyến như thế được không?
“Đây là quỷ khí à?”
“Ừm. Tôi tính triệu hồi quỷ hồn xung quanh. Trên đường có nhiều cô hồn dã quỷ lắm, chắc có thể hỏi ra được gì đó.”
“Cũng được.”
Tần Cửu đồng tình. Anh đứng ra xa một chút, quỷ khí này có ảnh hưởng đến anh, khiến anh cảm thấy không thoải mái. Nói quá lên một chút, anh có cảm giác như linh hồn mình như đang muốn bay đi luôn.
“Tần Cửu, anh luyện hóa đơn giản kiếm tiên đi, sẽ không phải sợ cờ chiêu hồn nữa.”
Tần Cửu nhớ ra mình có kiếm tiên, vội vàng làm theo. Không bao lâu sau anh đã luyện hóa xong, lúc này lại gần cờ chiêu hồn cũng không có cảm giác lạnh lẽo nữa, linh hồn cũng ở trong thân thể, không có cảm giác muốn bay ra.
Ước chừng một tiếng sau, xung quanh Đường Quả có rất nhiều tiểu quỷ.
Bởi vì có cờ chiêu hồn, cô không cần dùng thực lực đe dọa, tất cả tiểu quỷ đều vô cùng nghe lời, một mặt cung kính chờ cô lên tiếng.
“Tôi muốn hỏi một chuyện.”
Cô kể lại chuyện Tống Hiểu Vân xảy ra tai nạn ba năm trước để họ nhớ lại xem Tống Hiểu Vân bị ai đâm chết, có nhớ biển số xe hay không, và tài xế trông như thế nào.
Rất nhiều tiểu quỷ mới xuất hiện lắc đầu, nói rằng ba năm trước mình còn là người, Đường Quả để họ đi.
Còn lại là quỷ hồn đã tồn tại tương đối lâu, từng cái lông mày nheo lại để nhớ chuyện ba năm trước. Đường Quả nghĩ nghĩ, để Tần Cửu lấy ảnh của Tống Hiểu Vân ra.
“Mọi người nhìn ảnh xem có nhớ không.”
Có ảnh chụp, rất mau có mấy tiểu quỷ nói mình đã nhớ ra.
Ký ức của họ cũng không quá hoàn chính, phải mấy con quỷ cộng lại mới nhớ được biển số xe.
Còn mặt mũi tài xế, họ không nhớ rõ, chỉ biết là một người đàn ông khá cao lớn, mặt khác không biết.
Có biển số xe rồi, tìm người đơn giản hẳn.
Đường Quả nhìn họ một lúc, “Sao mọi người còn là cô hồn dã quỷ? Người nhà không đón mọi người về?”
Không có người nhà đón về, quỷ hồn không thể rời khỏi nơi mình xảy ra chuyện, dần dà thành cô hồn, không thể luân hồi.
Những tiểu quỷ thay đổi, trông vô cùng thảm, nói rằng họ là người xứ khác, người trong nhà không dẫn về, nên mới thành cô hồn.
“À, vậy tôi siêu độ cho mọi người, đưa vào luân hồi.” Đường Quả cười nói, “Cũng coi như cảm ơn mọi người đã giúp tôi.”
820.29
Tần Cửu hoàn toàn không thể tin nổi, quỷ còn có thể niệm kinh cầu siêu cho quỷ?
Nữ quỷ toàn thân Phật quang đang ngồi xếp bằng kia rốt cuộc là quỷ gì? Niệm kinh còn ra được phù văn màu vàng kim bay vào trong cơ thể tiểu quỷ.
Anh gặp quỷ rồi đúng không?
À quên.
Xung quanh anh ngoại trừ anh ra toàn là quỷ rồi còn gì.
Vẻ mặt nữ quỷ kia rất từ bi, hiện tại trông không hề giống nữ quỷ tí nào. Một chút sát khí cũng không có, vô cùng ôn hòa, giống hệt một cao tăng đã đắc đạo.
Mà tiểu quỷ xung quanh cô thoải mái đến nỗi ngủ luôn.
Hồn thể đã thay đổi hoàn toàn dần trở nên rõ ràng, khôi phục lại dáng vẻ khi họ còn sống, sát khí và oán khí cũng tiêu tán. Cho đến lúc hồn thể trở nên trong suốt, Đường Quả ngừng niệm kinh.
Nhìn tiểu quỷ cảm kích trước mặt mình, cô bấm quyết một cái, bên người họ lập tức xuất hiện một cánh cổng. Đó là cổng luân hồi.
“Đi đi.”
Tiểu quỷ quỳ xuống lạy cô rồi vui mừng nhảy vào trong.
Đường Quả nhìn họ vui vẻ, cũng có phần ghen tị. Cô cảm thán với hệ thống, “Xuyên qua nhiều thế giới như thế cũng không phải không có tác dụng. Ít nhất hiện tại gặp phải vấn đề gì cũng có thể giải quyết được.”
“Nếu có thể, ta cũng muốn siêu độ cho mình, nhưng hình như vô dụng.”
Cô học kinh Phật từ một vị cao tăng. Ở thế giới đó, cả hai là bạn tốt. Lúc cô chết còn nhờ người ta siêu độ cho mình, nhất định phải độ vào luân hồi. Cô vào cổng luân hồi thật, nhưng đến lúc cô mở mắt ra thì lại đến một thế giới khác.
Nghĩ lại vẫn thấy không vui.
“Đạo trưởng Tần nhìn tôi làm gì?” Đường Quả cảm thán xong, nhận ra Tần Cửu đang nhìn mình chăm chú, “Anh nhìn tôi không chớp mắt như thế sẽ làm tôi hiểu lầm đấy.”
Tần Cửu đánh mắt sang chỗ khác. Nghĩ lại chuyện vừa nãy, anh vẫn hơi không tin nổi.
Nữ quỷ xinh đẹp này thật bí ẩn.
Quỷ cầu siêu cho quỷ, đúng là chưa nghe thấy bao giờ.
“Cô hiểu lầm thật.” Tần Cửu vội vàng giải thích, “Có biển số xe rồi, hành động thôi.”
“Được.”
Đường Quả cũng không tiếp tục chủ đề kia. Vẫn là linh hồn quen thuộc, nhưng không có ký ức thì cuộc đời cũng sẽ khác. Mặc dù cô cảm thấy người ta đáng yêu, muốn phát triển tình cảm, nhưng thả thính không được cũng đành chịu thôi, cô không phải loại thích ép buộc người khác.
Có điều tranh thủ thả thính thêm một tí nữa cũng không chết ai.
Cô bay tới bên người Tần Cửu, cười hỏi, “Đạo trưởng Tần thật sự không muốn làm một màn tình người duyên quỷ?”
Tần Cửu không dám nhìn thẳng vào cô. Gương mặt kia đẹp quá mức, đôi mắt kia cũng mê người quá mức, anh sợ nhìn lâu rồi sẽ trúng ngải của cô và sau đó sẽ có một màn tình người duyên quỷ thật.
Nữ quỷ giỏi nhất là mê hoặc lòng người, anh sợ có một ngày mình sẽ bị quỷ ám.
Là đạo sĩ ai cũng hiểu, tình người duyên quỷ không ảnh hưởng đến người khác mà là chính họ, tương lai nhất định sẽ chia lìa, còn không bằng ngay từ đầu đã không có gì.
“Người quỷ yêu nhau, cả tôi và cô đều không có cái kết tốt.”
“Ý của đạo trưởng Tần là nếu tôi là người anh sẽ không ngại?”
Tần Cửu đơ một chút, trả lời, “Cũng không chắc. Chuyện tình cảm phải là hai bên cùng thích nhau mới được.”
“À…” Đường Quả kéo dài giọng, hóa ra là thế, “Thế đạo trưởng Tần làm sao xác định được tương lai sẽ không thích tôi? Tôi đẹp thế này mà.”
Tần Cửu dở khóc dở cười. Nữ quỷ xinh đẹp này thật tự luyến.
821.30
“Bổn đạo sẽ kiềm chế một chút.” Anh nhìn Đường Quả, nghiêm túc trả lời.
“Ồ, ý của đạo trưởng Tần là sẽ kiềm chế không nảy sinh tình cảm với tôi?” Đường Quả nói thêm, “Dùng luôn cả từ kiềm chế rồi, hẳn là nội tâm của đạo trưởng đã dao động.”
“Không có chuyện đó.”
Bước chân Tần Cửu nhanh hơn, “Bổn đạo chưa từng gặp được nữ quỷ nào lắm mồm như cô.”
Không chỉ lắm mồm còn mặt dày, nghĩ rằng mình đẹp là mình có quyền thích làm gì thì làm chắc?
“Không phải thế thật à?”
Sắc mặt Tần Cửu bất đắc dĩ, “Có thể không nói đến chuyện này được không?” Nói thêm nữa, anh sẽ không khống chế được đầu óc mà suy nghĩ linh tinh mất.
Đường Quả cười cười nhìn anh, “Rồi rồi, không nói, không đùa nữa. Tại tôi chán quá thôi. Tôi muốn nói chuyện với anh nhiều hơn.”
Tần Cửu chợt nhớ đến những chuyện cô đã trải qua. Dù địa vị hiện tại của cô cao đến thế nào đi chăng nữa, anh vẫn cảm giác được trên người cô có một cảm giác cô độc.
Dù cô có cười tủm tỉm với anh, có nói trêu chọc anh, anh vẫn thấy cô rất cô độc.
“Cô muốn nói thì cứ nói đi.” Bước chân anh chậm hơn một chút, “Bổn đạo tùy câu mà trả lời. Có thể đáp án sẽ không khiến cô hài lòng, nhưng nếu cô thích nói chuyện phiếm, cứ nói, bổn đạo đáp.”
“Thật á?” Đường Quả cong khóe môi.
Tần Cửu trả lời, “Đương nhiên. Dù sao cô cũng dùng một cái giá cao để thuê bổn đạo hai mươi năm.”
Nói xong, anh có hơi hối hận. Thật ra không phải vì kiếm tiên mà anh mới chấp nhận nói chuyện với cô.
Anh vô ý thức quan sát biểu cảm của cô, không thấy cô tức giận, hơi thở phào một chút.
“Vậy tôi không khách khí đâu nha.”
Tần Cửu nghe thế, nhất thời cạn lời.
“Đạo trưởng Tần năm nay bao tuổi rồi?”
Tần Cửu đáp lại, “Hai mươi lăm.” Đây là vấn đề quỷ gì thế.
“Hơi trẻ nhỉ. Nếu em đây còn sống cũng mới chỉ có hai mươi thôi, vừa hay đủ tuổi kết hôn. Kém nhau có bốn năm tuổi, không nhiều cũng không ít, vừa hay, rất xứng đôi.”
Tần Cửu: “…”
“Anh có vợ chưa?”
Tần Cửu: “Chưa.”
“Muốn tìm vợ không?”
“Bổn đạo chỉ muốn bắt yêu.”
Đường Quả thong thả bay, tay chống cằm, “Thế đã từng có bạn gái chưa?”
“Bổn đạo một lòng bắt yêu kiếm tiền.” Tần Cửu trả lời có đầu có đuôi. Nữ quỷ này hỏi mấy câu riêng tư thế làm gì, cứ như tra hộ khẩu không bằng. Mà quái lạ, anh vẫn trả lời.
“À, vậy là không có. Hai mươi lăm rồi còn chưa có bạn gái, hiếm thật.”
Tần Cửu: “…” Sư phụ anh trước khi chết ở tuổi tám mươi còn chưa từng có người yêu, anh cảm thấy mình vẫn trẻ chán.
Mới hai mươi lăm thôi, còn nhiều cơ hội.
“Đạo trưởng Tần thích mẫu bạn gái thế nào?” Đường Quả cười tủm tỉm nhìn anh. Khóe miệng Tần Cửu không khống chế được, giật giật.
Anh mau chóng trả lời, “Bổn đạo một lòng bắt yêu kiếm tiền, rất bận, không có thời gian, không nghĩ đến.”
“Hiện tại anh đang rất rảnh, có muốn nghĩ lại không?”
Hệ thống: Chơi hỏng rồi, ký chủ đại đại xấu quá, xấu quá.
“Bổn đạo ít kiến thức, không biết mình thích loại nào, có khả năng gặp rồi mới biết. Cũng có thể cả đời vẫn không nhận ra.”
Sư phụ anh là tấm gương rồi. Sư phụ nói, anh có thể sẽ sống thế này mãi, hơn nữa thiên phú của anh cũng rất tốt, không chừng một ngày nào đó có thể đắc đạo thành tiên.
“Nếu gặp rồi thì đừng bỏ lỡ.” Đường Quả nâng cằm lên, chỉ chính mình, “Nếu như anh có ý nghĩ gì với em, nhất định phải sớm thổ lộ nha.”