Hứa Minh Tâm chốc lát hài lòng vô cùng, vội vàng nếm thử một cái, bên ngoài xốp giòn, bên trong nhiều thịt viên, nuốt một miếng xuống, cô cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
“Thế anh có xếp hàng không?” Hứa Minh Tâm vừa ăn vừa hỏi.
“Có.”
“Sao không để Khương Tuấn xếp hàng?”
“Bởi vì mua cho em, anh không muốn người khác làm thay. Xếp hàng vì em, không phải là điều nên làm sao?
Nhưng mà lúc anh xếp hàng, ánh mắt bọn họ nhìn anh đều rất kỳ lạ, đây là tại sao?”
“Bởi vì anh ăn mặc quá đứng đắn rồi, Cố Gia Huy, sau này anh không cần mặc vest vào thời gian nghỉ ngơi, nhất định sẽ trẻ ra rất nhiều tuổi đấy!”
“Thật không? Như thế sẽ không thấy lớn tuổi sao?”
Hứa Minh Tâm nghe thấy thì suýt chút nữa cười ra tiếng, Cố Gia Huy bị mình làm cho ám ảnh rồi sao?
Thật ra anh không già, đàn ông hai chín tuổi, sự nghiệp thành công, chín chắn ổn định, là lúc có sức hút nhất.
Chỉ có điều anh chọc cô giận, nên cô cố ý lấy tuổi tác ra nói, không ngờ một hai lần mà Cố Gia Huy đã bắt đầu tính toán rồi.
“Ừm ừm ừm, anh không mặc vest, nhất định sẽ trẻ ra mấy tuổi đó!”
“Anh biết rồi, em từ từ ăn, nếu như còn thích ăn thì gọi điện cho anh, lúc tối về anh lại mua cho em. Anh phải đi rồi, không ở với em nữa.”
“Ừm ừm, anh mau đi làm việc đi.”
Cố Gia Huy lên lầu lấy tài liệu, sau khi xuống lầu thì Hứa Minh Tâm chủ động chạy đến, chụt một cái lên má anh.
Trên môi cô vẫn còn chút dầu, Cố Gia Huy cũng không chế, cười xoa đầu cô, rồi mới rời đi.
Hứa Minh Tâm đứng trước cửa, đưa mắt nhìn Cố Gia Huy rời đi, sau khi không còn thấy bóng anh nữa thì cô cũng ăn kha khá rồi, cô đóng cửa đi vào với lòng đầy toại nguyện.
“Cô giáo, em ăn xong rồi, lát nữa chúng ta học đi.”